Ngươi Chém Ta Luôn Cho Rồi!

Chương 12: Khóc lóc cái gì, tìm cách đi chứ

Bây giờ xem ra, có lẽ nàng ta thật sự đã đoạt xá, hơn nữa trước khi đoạt xá cũng không có người thân nào. Thú vị đấy, lần này gϊếŧ nàng ta để xem đoạt xá có gì đặc biệt.

Bên kia, Tạ Bạch Lộ vừa chạy được một đoạn thì nhỏ giọng nói: "Tiểu Tinh, mau nghĩ cách đi!"

Lúc này nàng không có linh lực, cả người chật vật, tuy rằng hai chân đang chạy, nhưng cũng chỉ là kéo dài thời gian chết mà thôi.

Tiểu Tinh hừ lạnh: "Bây giờ ngươi không còn kiên cường nữa à?"

Tạ Bạch Lộ mỉa mai đáp trả: "Lúc ta bị Tiền Lãng khống chế, ngươi cũng không lên tiếng giúp ta, ngươi bất nhân thì ta bất nghĩa, thế thôi."

Tiểu Tinh phản bác: "Lúc đó tên điên kia ở ngay bên cạnh, sao ta dám lên tiếng?"

Tạ Bạch Lộ cười khẩy: "Ngươi xem, ngươi sợ hắn nên không dám nhắc nhở ta, ta cũng sợ hắn nên không dám trái lời hắn, chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, ai nói gì được ai."

Tiểu Tinh im lặng, quả thật là vậy...

Tạ Bạch Lộ thúc giục: "Áy náy thì áy náy, ngươi đừng giả chết nữa! Cứ tiếp tục giả vờ, lát nữa sẽ chết thật đấy! Còn bản lĩnh gì thì mau dùng đi!"

Tiểu Tinh uể oải nói: "Đừng vùng vẫy nữa, vô dụng thôi, cả ngươi và ta đều không thể trốn thoát. Không phải ngươi hỏi hắn tìm được ngươi bằng cách nào sao? Ta vừa mới phát hiện, thần thức của hắn hắn đã để lại ấn ký trên người ngươi, dù ngươi có chạy đến chân trời góc biển cũng không thoát được đâu. Đừng hỏi ta, ta bó tay rồi."

Tạ Bạch Lộ há hốc miệng rồi lại ngậm chặt, trong lòng chùng xuống, nếu cứ như vậy, nàng thật sự chỉ còn nước nằm chờ chết.

Nhưng mà... Nàng đã dành trọn mười sáu năm cho việc học, gác lại mọi thú vui trong cuộc sống, chỉ để có thể tự do làm chủ cuộc đời mình. Thắng lợi đã ở ngay trước mắt, vậy mà lại xuyên không, xuyên không thì thôi đi, còn phải chết, làm sao nàng cam tâm được?

Nàng nỗ lực như vậy chỉ vì muốn sống tốt mà thôi, lẽ nào đây là việc đại nghịch bất đạo?

"Không! Chưa chết thật thì ta tuyệt đối không bỏ cuộc!" Tạ Bạch Lộ lạnh lùng nói: "Đừng có dội nước lạnh vào ta nữa, mau nghĩ cách đi! Không phải ngươi là Thần Khí sao? Thần Khí mà lại cam chịu nằm chờ chết à?"

Đây là lần đầu tiên Tiểu Tinh bị một tu sĩ cấp thấp làm nhục, nó tức giận đến mức nhảy ra khỏi Ngũ Tinh Đỉnh, vừa nhảy vừa mắng: "Nếu là tu sĩ khác, ta đã bỏ chạy từ lâu rồi, chính ngươi phế vật còn dám chê ta!"

Có lẽ vì quá tức giận, Tiểu Tinh nhảy không vững nên trượt từ bên rìa xuống đất.

Tạ Bạch Lộ không có thời gian đợi nó, đã thế còn càng chạy nhanh hơn: "Tự đuổi theo đi!"

Tiểu Tinh oa oa kêu to rồi đột nhiên trở lại Ngũ Tinh Đỉnh.

Tạ Bạch Lộ kinh ngạc nói: "Vẫn có thể tự trở về?"

Khí linh dựa vào Ngũ Tinh Đỉnh mà tồn tại, không phải thực thể chân chính, nếu cách quá xa sẽ bị mất liên kết, cơ thể giả được biến ra tự động tan biến rồi lại hình thành trong đỉnh.

Thân thể Tiểu Tinh giống như bánh bao trắng không nhìn ra biểu cảm, nhưng Tạ Bạch Lộ cảm nhận rõ ràng sự sợ hãi từ nó.

Tiểu Tinh hoảng sợ kêu lên: "Hắn đến rồi, hắn đuổi đến rồi!"

Tạ Bạch Lộ mím chặt môi, nàng còn tưởng Lăng Tùng sẽ cho mình thêm chút thời gian chạy trốn, nào ngờ hắn lại thiếu kiên nhẫn như vậy.

Nàng nói: "Đừng kêu nữa, nghĩ cách đi!"

"Không còn cách nào cả, ta có thể làm gì được chứ!" Giọng nói của Tiểu Tinh tràn đầy sự hoảng sợ không hề che giấu, vừa rồi khi rơi xuống đất, nó đã nhìn thấy Lăng Tùng quỷ mị nhìn có vẻ chậm chạp nhưng thực chất lại đang nhanh chóng tiếp cận. Nỗi sợ hãi về cái chết dần dần đến gần, cuối cùng khiến nó sụp đổ.

Nó khóc lóc nói: "Ta đường đường là khí linh của Thần Khí sao lại thảm thế này, lại gặp phải kẻ điên kia! Chủ nhân, sao người đi sớm thế, ta nhớ người quá hu hu..."

Tạ Bạch Lộ biết chủ nhân trong miệng Tiểu Tinh không phải là nàng mà là chủ nhân thật sự được nó thừa nhận, có lẽ là chủ nhân đầu tiên. Nhưng lúc này nàng không có tâm trạng để tìm hiểu về quá khứ của nó, cả hai đều sắp chết rồi, quá khứ cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Tạ Bạch Lộ nói: "Khóc lóc có ích gì, ngươi có bản lĩnh thì khóc cho hắn chết đi! Bình tĩnh lại mà suy nghĩ, ngươi là Thần Khí, phải có chút khí phách của Thần Khí chứ!"

Tiểu Tinh vẫn đang khóc: "Thần Khí có tác dụng hay không còn phải xem ở trong tay ai, nếu chủ nhân của ta còn sống tuyệt đối sẽ không để ta phải chịu... A, hình như có một bí cảnh ở gần đây, ngươi mau đến đó xem thử!"

Tạ Bạch Lộ dừng bước, Tiểu Tinh thúc giục: "Bên phải, nhanh lên! Cho dù tiến vào bí cảnh cùng một nơi thì cũng sẽ xuất hiện ở những vị trí khác nhau, nếu ngươi may mắn có thể trốn được một lúc!"