Linh lực theo con dao găm tràn vào cơ thể hắn, máu tươi mang theo sinh lực phun ra cùng con dao, trong giây phút cuối cùng của cuộc đời, Tiền Lãng vô cùng phẫn nộ và không cam lòng - tại sao nàng ta không nói thẳng đại ca trong miệng nàng ta là tên điên đó? Nếu vậy hắn nhất định sẽ chạy xa nhất có thể!
Trong khoảnh khắc cận kề cái chết, Tạ Bạch Lộ gần như theo bản năng dùng linh lực gia tăng sát thương, khi máu của Tiền Lãng phun lên mặt, nàng vẫn còn ngây người, đến lúc hắn buông tay ngã xuống, nàng thở hổn hển ngồi bệt xuống đất, trong đầu dần dần dâng lên niềm vui sướиɠ khó tin.
Nàng sống, nàng thật sự sống sót!
Lúc ra tay, Tạ Bạch Lộ không nghĩ mình sẽ thành công, bởi vì đối phương là tu sĩ, có thể cảm nhận được tình hình xung quanh, chiêu thức đánh lạc hướng này chưa chắc đã có tác dụng, nhưng nàng không còn cách nào khác, chỉ có thể liều mạng.
Sau niềm vui sướиɠ sống sót, Tạ Bạch Lộ mới chậm chạp cảm nhận được sự nhớp nháp và mùi máu tanh nồng nặc trên người.
Nàng hơi ngước mắ nhìn thân thể mềm nhũn của Tiền Lãng, run rẩy đưa tay dò xét hơi thở của hắn.
Hắn đã chết.
Trái tim Tạ Bạch Lộ hoảng sợ, tầm nhìn trước mắt dần dần biến thành màu đen.
Nàng đã gϊếŧ người!
Mặc dù khi quyết tâm sống tốt ở thế giới mới nàng đã chuẩn bị tâm lý có thể sẽ phải gϊếŧ người, nhưng khi thật sự ra tay, Tạ Bạch Lộ vẫn cảm thấy bất lực, hoảng sợ và ghê tởm.
Trước đây nàng rất ít khi tranh chấp với người khác, bây giờ lại trực tiếp gϊếŧ người.
Tạ Bạch Lộ đương nhiên không hối hận vì đã ra tay, nếu nàng không ra tay, người chết sẽ là nàng, đối phương muốn gϊếŧ nàng trước, nàng chỉ tự vệ chính đáng mà thôi.
Nhưng dù có lý do chính đáng đến đâu, khi nhìn thấy máu tươi nhuộm đỏ bàn tay, nàng vẫn không chịu nổi.
Tạ Bạch Lộ ngây người nhìn chằm chằm vào thi thể dần lạnh của Tiền Lãng hồi lâu, cũng không nhận ra sự im lặng bất thường của Tiểu Tinh.
May mắn thay, Tạ Bạch Lộ luôn rất giỏi điều chỉnh cảm xúc của bản thân, trước đây lúc nào nàng cũng có nhiều việc quan trọng phải làm, thật sự không rảnh thời gian để chìm đắm trong những cảm xúc vô ích, vì vậy sau một hồi im lặng, nàng buộc mình phải bình tĩnh lại.
Không cần quá bi thương, sau này chuyện như vậy còn nhiều lắm, nàng không thể ẩn cư, tiếp xúc với người khác là điều không thể tránh khỏi nên việc xung đột cũng không thể tránh được, nàng phải nhanh chóng thích nghi với quy tắc của thế giới này.
Tạ Bạch Lộ run rẩy chống tay vào thân cây phía sau muốn đứng dậy, nhưng chân mềm nhũn khiến nàng phải mất một lúc mới đứng lên được.
Người nàng quá bẩn, muốn tìm chỗ nào có nước để rửa ráy trước.
Mà đến tận lúc này, nàng mới nhận ra sau khi bị Tiền Lãng khống chế, Tiểu Tinh lại không nói một lời nào. Nó đang thờ ơ, hay là muốn chủ nhân phế vật như nàng chết trong tay Tiền Lãng để đổi chủ nhân khác?
"Ta còn tưởng ngươi không nỡ ra tay."
Giọng nói đột nhiên vang lên khiến Tạ Bạch Lộ giật mình ngẩng đầu, đập vào mắt nàng là nam nhân đã ám ảnh nàng nhiều ngày nay, cũng không biết hắn đã đứng đó bao lâu, trên mặt mang theo nụ cười đầy ác ý.
Đồng tử Tạ Bạch Lộ co rút lại, lập tức hiểu ra Tiểu Tinh im lặng có lẽ là vì đã nhận ra Lăng Tùng đến nên sợ hãi không dám lên tiếng.
Lăng Tùng đến từ lúc nào? Sao hắn có thể tìm thấy nàng chính xác như vậy? Nàng rõ ràng đã đổi hướng rất nhiều lần, nơi này cách chỗ nàng xuyên qua gần ngàn dặm, sao hắn vẫn có thể tìm thấy?!
Tạ Bạch Lộ quên cả cảm giác khó chịu vừa mới gϊếŧ người, căng thẳng nhìn chằm chằm Lăng Tùng, còn cố gắng nở nụ cười: "Lăng công tử, thật trùng hợp, ngài cũng đến đây rèn luyện à?"
Hắn chưa ra tay ngay, nàng vẫn còn cơ hội!
Lăng Tùng thấy nàng rõ ràng sợ hãi đến run rẩy nhưng vẫn cố gắng giả vờ bình tĩnh, không khỏi bật cười khi nhớ đến cảnh tượng vừa rồi nàng gϊếŧ người xong suýt nữa ngất xỉu.
Chỉ là gϊếŧ một người thôi mà, sao lại dọa nàng ta sợ hãi đến vậy?
Hắn nhướng mày cười: "Sao không gọi đại ca nữa?"
Tạ Bạch Lộ bỗng nhiên hiểu ra tại sao vừa rồi nàng có thể dễ dàng gϊếŧ chết Tiền Lãng. Nàng cứ nghĩ mình chỉ đang giả vờ giả vịt, không ngờ Lăng Tùng lại đến đúng lúc đó, Tiền Lãng bị Lăng Tùng thu hút sự chú ý, nếu không nàng căn bản không thể nào gϊếŧ được hắn ta.
Thật nực cười, kẻ muốn gϊếŧ nàng lại vô tình giúp nàng một tay.