Tiểu Thiếu Gia Bị Bán Xuống Nông Thôn Bị Một Đám Nam Nhân Cưỡng Chế Ái

Chương 8: Vo gạo nấu cơm

[Nơi đây xin lược bớt 600 chữ...]

Thời Tri Vũ sau khi hoàn hồn liền đưa bọc trứng vào phòng bếp. Phòng bếp nhỏ hẹp nhưng được sắp xếp khá gọn gàng.

Bếp củi đặt sát tường, bên cạnh là một đống củi gỗ đã chẻ sẵn cùng chiếc ghế nhỏ đơn sơ.

Xung quanh treo đầy ớt khô, tỏi khô, thậm chí còn có thịt và cá hun khói, tỏa ra một mùi thơm đặc trưng của miền quê.

Cậu mở bọc trứng ra, cẩn thận đếm từng quả. “Tròn trĩnh mười quả,” cậu khẽ lẩm bẩm, sau đó nhẹ nhàng sắp chúng vào một chiếc rổ nhỏ.

Đặt rổ trứng lên kệ, Thời Tri Vũ ngẩng mặt nhìn qua cửa sổ.

Bầu trời đã ngả chiều, mặt trời đỏ rực đang dần khuất bóng phía chân trời, để lại một sắc vàng cam pha lẫn chút tím đỏ của hoàng hôn.

Cảnh vật yên bình khiến lòng cậu trầm xuống, nhưng rồi cậu giật mình nhận ra đã muộn, cần phải nhanh chóng chuẩn bị bữa tối.

Cậu bắt đầu tìm gạo để nấu cơm. Lục lọi một hồi, cậu tìm thấy một chiếc nồi đen nhẻm mà Lương Thiệu Nguyên đã dùng buổi trưa.

Cậu đong gạo bằng một cái ống nhỏ, đong đủ sáu ống theo suy nghĩ: “Anh ta chắc phải ăn năm chén, mình chỉ một chén thôi.

Sáu ống là đủ.”

Thời Tri Vũ tự khen mình thông minh, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm vì chưa từng nấu cơm củi bao giờ.

Đong gạo xong, cậu xách chiếc nồi đen ra giếng.

Vì không chú ý, nhọ nồi đã dính đầy lên tay cậu, rồi lại vô tình quệt lên mặt, khiến khuôn mặt trắng trẻo nay nhem nhuốc như trẻ con nghịch đất.

Cậu cúi nhìn tay mình, chỉ biết cười khổ. “Từ nhỏ tới giờ có phải làm những việc này đâu…” Cậu lẩm bẩm, trong lòng thoáng hối tiếc những ngày tháng an nhàn.

Tới giếng, cậu cẩn thận ngồi xuống kéo nước lên.

Thân hình mảnh mai của cậu khẽ rung lên theo từng nhịp kéo gàu.

Nước giếng mát lạnh phản chiếu ánh chiều tà, soi rõ khuôn mặt nhỏ nhắn lấm lem của Thời Tri Vũ.

Cậu nhắm mắt, hít sâu một hơi để trấn tĩnh mình.

Tâm trạng có phần bối rối, nhưng cậu vẫn cố gắng kéo nước lên.

Kéo lên được một gàu nước đầy, cậu liền đổ vào nồi gạo.

Bắt đầu hồi tưởng lại những người trên tivi làm như thế nào, cậu thò tay vào nồi bắt đầu vo gạo.

Dòng nước mát mẻ giữa thời tiết oi bức không khỏi làm cậu rên lên một tiếng “um” vì dễ chịu.

Cậu vừa bóp vừa nắn gạo, cảm giác mới lạ không khỏi làm cậu cảm thấy thích thú.

Vo được một lát, dòng nước trong vắt cũng chuyển sang màu trắng đυ.c kèm theo rác rưởi nổi lềnh bềnh lên trên.