Tiểu Thiếu Gia Bị Bán Xuống Nông Thôn Bị Một Đám Nam Nhân Cưỡng Chế Ái

Chương 9: Nấu cơm

Thời Tri Vũ cúi xuống giếng, múc thêm một gàu nước để tiếp tục vo gạo lần hai.

Đôi bàn tay mềm mại ngâm trong nước mát lạnh, cậu nhẹ nhàng khuấy đều từng hạt gạo trắng ngần.

Khi thấy nước gạo đã trong, cậu chậm rãi đổ đầy nước vào nồi, chuẩn bị mang trở lại nhà bếp.

Nhưng chiếc nồi đầy nước giờ đây lại nặng bất ngờ.

Cậu phải nghiến răng, cố gắng từng bước nặng nề để bưng nó vào trong.

Chỉ có mỗi việc vo gạo và múc nước mà người cậu đã ướt nhẹp.

Từng giọt nước chảy xuống, làm nổi bật làn da trắng nõn đang ẩn hiện dưới ánh chiều tà.

Vòng eo nhỏ nhắn, bờ vai gầy, cộng thêm khuôn mặt lấm lem nhọ nồi khiến cậu trông như một kẻ lữ hành bất kham vừa trải qua cuộc hành trình đầy gian khổ.

Đặt được nồi lên bếp, cậu lau mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay sau đó, cậu sững lại.

“Làm sao để nhóm lửa giờ đây?” Một câu hỏi bất chợt khiến cậu hoang mang.

Từ nhỏ đến lớn, Thời Tri Vũ chưa từng phải làm điều này. Cậu cố gắng nhớ lại những gì mình đã xem trên phim cổ trang.

Cậu lục tìm trong bếp, lấy ra một hộp diêm. Thận trọng mở hộp, cậu rút một que diêm ra, run run quẹt lên.

Một tia lửa nhỏ lóe sáng, nhưng chưa kịp làm gì, que diêm đã cháy hết.

Cậu bối rối nhìn đốm tàn nhỏ rơi xuống đất. “Mình giống hệt cô bé bán diêm,” cậu tự nhủ, khẽ cười chua xót.

Cậu tiếp tục thử, hết lần này đến lần khác. Ngọn lửa vừa bùng lên thì bị dập tắt ngay.

Lại thử thêm, lửa chưa kịp bén vào lá khô đã tan biến.

Hộp diêm trong tay cậu dần vơi đi, nhưng quyết tâm của cậu không hề giảm.

Sau nhiều lần thất bại, cuối cùng, ngọn lửa nhỏ cũng bùng lên từ nhóm lá khô.

Nhìn ngọn lửa chập chờn sáng rực, cậu bật cười rạng rỡ, như một đứa trẻ vừa đạt được thành tựu lớn lao. “Thành công rồi! Cuối cùng cũng thành công rồi!”

Không muốn lửa tắt, cậu vội vàng thêm lá khô và củi nhỏ vào. Ngọn lửa dần cháy âm ỉ, ổn định.

Cậu ngồi xuống, thở phào nhẹ nhõm.

“Mình cũng không đến nỗi tệ,” cậu nghĩ thầm, ánh mắt lấp lánh niềm vui nhỏ bé.

Một lát sau, nước trong nồi bắt đầu sôi, làm chiếc vung nồi rung lên, phát ra những tiếng “phụp phụp.”

Thời Tri Vũ giật mình, luống cuống tìm một cành cây gần đó để nhấc vung nồi ra.

Hơi nước bốc lên nghi ngút, bọt khí nổi đầy trên mặt nước.

Cậu vội vàng khuấy nhẹ, bọt giảm đi đôi chút, nhưng cậu không khỏi lo lắng. “Không biết làm thế này có đúng không nữa…”

Dù chưa chắc chắn về cách mình làm, Thời Tri Vũ vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Chỉ hi vọng là ăn được.