Thời Tri Vũ ôm bọc trứng, bước vào nhà trong tâm trạng còn chưa ổn định.
Nhưng vừa đặt chân đến cửa, một giọng nói vang lên từ ngoài rào:
“Ấy chà… Vợ của Nguyên ca đây sao?”
Giọng nói kéo dài, đầy ý cười, khiến cậu giật mình.
“Nếu vậy thì sau này phải gọi bằng tẩu tử rồi!”
Thời Tri Vũ lập tức quay người lại, ánh mắt hướng về phía giọng nói vừa phát ra.
Phía bên kia rào, một nam nhân cao lớn, tướng mạo khôi ngô không thua kém gì Lương Thiệu Nguyên, đang đứng dựa vào hàng rào, tay vẫy nhè nhẹ.
Nụ cười trên môi anh ta trông đầy vẻ trêu chọc.
Cậu hơi run rẩy, vội vàng đáp lại:
“Chào… chào anh.”
Người đàn ông kia bật cười lớn, giọng điệu hào sảng:
“Khà khà… Tẩu tử không cần phải sợ tôi đâu!”
Rồi anh ta tự giới thiệu:
“Tôi là Tưởng Hành, đàn em của Lương ca.”
Nói xong, anh ta chỉ về phía căn nhà gỗ gần đó, cười nói:
“Đó là nhà của tôi. Tẩu tử có muốn ghé chơi chút không?”
Thời Tri Vũ nghe xong vội vàng lắc đầu, lắp bắp từ chối:
“Không… không cần đâu ạ…”
Tưởng Hành không tỏ vẻ khó chịu, chỉ nhún vai cười, giọng điệu có phần bông đùa:
“Hài, Nguyên ca thực là may mắn. Bỏ chút tiền mà đã rước được người vợ xinh đẹp thế này về nhà…”
Ánh mắt anh ta cố ý quét một lượt từ trên xuống dưới Thời Tri Vũ, nét cười trên môi càng sâu:
“Nếu là tôi, tôi cũng bỏ tiền ra như vậy.”
Câu nói vừa dứt, ánh mắt của Tưởng Hành nhìn cậu có chút lạ lùng, khiến Thời Tri Vũ lạnh cả sống lưng.
Cảm giác khó chịu và áp lực từ ánh nhìn ấy khiến cậu vội cúi đầu, không dám nhìn thẳng.
“Vậy… vậy tôi xin phép…”
Nói chưa dứt câu, cậu đã nhanh chóng quay người, chạy thẳng vào trong nhà.
Đến khi cánh cửa đóng lại, Thời Tri Vũ mới thở phào, tay ôm chặt lấy bọc trứng.
Tim cậu đập thình thịch, cảm giác bất an dâng lên từng đợt.
Tưởng Hành, người đàn ông kia, dù không giống như Lương Thiệu Nguyên, nhưng lại mang đến cho cậu cảm giác nguy hiểm theo một cách khác.
Cậu thầm cầu mong mình sẽ không phải tiếp xúc với anh ta thêm lần nào nữa.
Nhưng có lẽ Thời Tri Vũ đã sai hoàn toàn, chỉ thấy Tưởng Hành liếʍ liếʍ môi, vẻ mặt mê muội nhìn về hướng mà Thời Tri Vũ chạy vào.
Anh ta lẩm bẩm.
“Đúng là tiểu mẫu miêu mê người, xem ra những ngày tháng kế tiếp có vẽ sẽ rất thú vị đây.”
Lẩm bẩm xong anh ta liền ung dung mà bước về nhà gỗ của mình như chưa có gì xảy ra.
Mình trả chương đề cử cho bạn bơ sữa nha. Yêu