Thời Tri Vũ ngồi bần thần trong nhà, cảm giác mệt mỏi dần bủa vây.
Từ lúc bị bắt cóc, bán đi đến giờ, cậu chưa được một lần nghỉ ngơi trọn vẹn.
Tâm trí hoang mang, thân thể rã rời, cậu chỉ muốn được ngủ một giấc thật sâu.
Ánh mắt hướng về căn phòng ngủ đóng kín, lòng cậu hơi ngổn ngang. Nhưng cảm giác buồn ngủ đã chiến thắng tất cả.
Cậu từ từ tiến lại gần, nhẹ nhàng mở cửa.
Bên trong phòng khá đơn sơ, mọi thứ được bài trí giản dị.
Một chiếc giường gỗ được kê sát góc nhà, bên cạnh là một cái tủ nhỏ để quần áo, và một chiếc bàn gỗ có vài món đồ linh tinh.
Trên bàn, một số bộ quần áo được gấp gọn, rõ ràng là đồ mà Lương Thiệu Nguyên chuẩn bị cho cậu.
Chăn gối trên giường được gấp ngăn nắp, căn phòng không thơm tho nhưng cũng không có mùi khó chịu, chỉ thoang thoảng hương đất đặc trưng của vùng quê.
Cậu không nghĩ ngợi nhiều, nhanh chóng tiến lại giường và nằm xuống.
Vừa đặt lưng, một mùi hương nam tính mạnh mẽ xộc thẳng vào mũi. Hiển nhiên, đây là mùi của Lương Thiệu Nguyên.
Thời Tri Vũ hơi khựng lại một chút, nhưng sự mệt mỏi khiến cậu chẳng bận tâm lâu.
Chỉ vài phút sau, cậu đã chìm vào giấc ngủ sâu, bất chấp tất cả.
Đây là lần đầu tiên sau nhiều ngày, cậu cảm thấy cơ thể được nghỉ ngơi thật sự.
Trong cơn mơ màng, một tiếng gọi lớn từ bên ngoài khiến cậu giật mình tỉnh dậy.
“A Nguyên, A Nguyên có nhà không? Bà Vương đến đưa trứng đây!”
Thời Tri Vũ hoảng hồn bật dậy, chạy vội ra ngoài.
Trước cổng rào, một bà thím khoảng 50 tuổi đang đứng. Khuôn mặt bà lam lũ, hơi cau có, ánh mắt nhìn về phía cậu đầy tò mò.
Thấy cậu bước ra, bà liền hỏi lớn:
“À, cậu là vợ của A Nguyên phải không?”
Thời Tri Vũ nghe vậy liền đỏ mặt, bối rối xua tay:
“Không… không phải đâu ạ. Cháu không phải…”
Bà Vương hừ một tiếng, vẻ mặt khó tin:
“Còn không phải? Chuyện A Nguyên bỏ tiền mua vợ, cả cái thôn này ai mà không biết chứ!”
Nói xong, bà đưa cho cậu một bọc trứng:
“Đây là trứng A Nguyên đặt mua, cậu cầm lấy cẩn thận.”
Thời Tri Vũ lúng túng nhận lấy bọc trứng, miệng khẽ cảm ơn.
Bà Vương chẳng buồn để ý, quay người rời đi, miệng không ngừng lẩm bẩm:
“Không biết A Nguyên bị cái gì nhập mà lại mua kẻ này về. Đã không phải phụ nữ thì thôi, còn xanh xao ốm yếu, được cái khuôn mặt nhìn cũng tàm tạm, nhưng thế thì có ích gì…”
Nghe những lời đó, Thời Tri Vũ chỉ biết mím môi, không dám phản bác.
Bàn tay ôm chặt bọc trứng, cậu cúi đầu, cảm thấy lòng mình trĩu nặng.
Dẫu sao, cậu cũng chẳng có tư cách hay sức lực để phản kháng.