Tiểu Thiếu Gia Bị Bán Xuống Nông Thôn Bị Một Đám Nam Nhân Cưỡng Chế Ái

Chương 5: Ở nhà một mình

Sau bữa cơm, Lương Thiệu Nguyên nhanh chóng dọn chén bát, động tác gọn gàng, không chút lề mề.

Thời Tri Vũ vẫn ngồi ngẩn người tại bàn, ánh mắt mơ màng, không biết nên làm gì hay nghĩ gì tiếp theo.

Một lát sau, Lương Thiệu Nguyên quay lại, đứng đối diện cậu, giọng nói trầm thấp nhưng mang theo chút nhẹ nhàng:

“Chiều nay tôi phải ra ruộng ngô kiểm tra, cậu có muốn đi cùng không?”

Thời Tri Vũ nghe vậy liền hốt hoảng lắc đầu liên tục, giọng điệu lắp bắp:

“Tôi… Tôi không… Anh cứ đi, tôi sẽ ở nhà ngoan mà…”

Để tăng thêm phần thuyết phục, cậu cố tình nở một nụ cười yếu ớt, ánh mắt long lanh nhìn Lương Thiệu Nguyên, trông chẳng khác nào một chú mèo con đang cầu xin.

Nhìn ánh mắt cậu, Lương Thiệu Nguyên bất giác mềm lòng. Anh khẽ thở dài, gật đầu:

“Được rồi, vậy ở nhà ngoan, chờ tôi về.”

Dứt lời, Lương Thiệu Nguyên bước vào phòng ngủ.

Một lát sau, anh đi ra, trên người mặc chiếc áo vải thô và quần dài, trông đầy vẻ giản dị của người lao động, nhưng vẫn không giấu được cơ bắp hữu lực bày ra bên ngoài.

Anh liếc nhìn Thời Tri Vũ vẫn đang ngồi im, rồi dặn dò:

“Nếu thấy mệt thì vào phòng nghỉ một lát cho khỏe. Nhìn thân thể cậu xanh xao lắm, biết không?”

Nghe anh nói, Thời Tri Vũ liền lắp bắp đáp lại:

“Biết… Tôi biết rồi mà…”

Nhưng trong lòng cậu lại không khỏi oán thầm: “Thân thể tôi xanh xao không phải là vì anh hù dọa tôi thì vì cái gì nữa chứ…”

Dù vậy, cậu cũng không dám nói ra, chỉ cúi đầu vâng dạ.

Lương Thiệu Nguyên thấy cậu tỏ ra ngoan ngoãn thì ánh mắt thoáng dịu lại, tiếp tục dặn:

“Chiều tôi có thể về hơi muộn, cậu tắm rửa rồi nấu ăn trước đi. Quần áo tôi đã mua sẵn, để trong phòng ngủ.

Thức ăn thì ở dưới bếp. Chiều nay, Vương thẩm sẽ mang trứng gà qua, cậu nhớ lấy vào. Tiền tôi trả rồi.”

Thời Tri Vũ ngẩn người, chưa kịp phản ứng gì thì Lương Thiệu Nguyên đã xoay người, bước nhanh ra khỏi nhà.

Tiếng cửa đóng lại vang lên nhẹ nhàng nhưng lại khiến lòng cậu nặng trĩu.

Trong căn nhà nhỏ đơn sơ, Thời Tri Vũ ngồi một mình, đầu óc tràn ngập những suy nghĩ hỗn loạn.

Ở nhà một mình… Thật sự có an toàn không?

Nhưng ra ngoài thì đi đâu?

Cậu đã bị bắt tới nơi khỉ ho cò gáy này, xung quanh toàn là đồng ruộng và những người xa lạ… Biết làm sao đây…

Cậu ngước mắt nhìn căn phòng đơn sơ, trái tim không khỏi tràn ngập cảm giác bất lực.

Đây là cuộc sống mới của cậu ư?

Một cuộc sống mà ngay cả quyền tự do nhỏ nhoi cũng không có?