Thời Tri Vũ ngồi đơ như tượng, mắt nhìn xa xăm, đầu óc chìm vào những suy nghĩ hỗn loạn về cuộc sống sau này.
Cậu không biết mình phải làm gì, cũng không biết làm sao để thoát khỏi tình cảnh này.
Không rõ đã qua bao lâu, mùi thơm từ thức ăn bất chợt thoảng qua khiến cậu giật mình tỉnh lại.
Thời Tri Vũ ngẩng đầu lên, liền thấy Lương Thiệu Nguyên đang đứng trước mặt với một thố cơm và một đĩa thịt xào rau đơn giản.
Cậu hơi hốt hoảng, lắp bắp hỏi:
“Anh… Anh ở đây từ khi nào vậy?”
Lương Thiệu Nguyên liếc nhìn cậu, giọng điệu hờ hững:
“Tôi vừa bưng thức ăn lên thôi. Cậu đang nghĩ gì mà tập trung đến vậy?”
Thời Tri Vũ vội vàng xua tay, miệng lắp bắp:
“Không… Không nghĩ gì hết… Tôi không nghĩ cách bỏ trốn đâu mà…”
Vừa nói xong, cậu chợt nhận ra mình lỡ lời. Không khí trong phòng bỗng trở nên ngượng ngùng.
Thời Tri Vũ vội lấy hai tay che miệng, ánh mắt đong đầy lo lắng ngước lên nhìn Lương Thiệu Nguyên.
Nhưng lần này, Lương Thiệu Nguyên không tức giận như cậu nghĩ.
Anh lặng lẽ múc một bát cơm, đưa đến trước mặt cậu, giọng nói trầm ổn nhưng đầy ẩn ý:
“Xem ra cậu vẫn sợ tôi nhỉ. Hay là còn lý do nào khác?”
Thời Tri Vũ cuống quýt xua tay, vội vàng đáp:
“Không có… Không có mà…”
Dù miệng nói không, nhưng ánh mắt cậu vẫn tràn đầy sự bất an. Sự hiện diện của người đàn ông trước mặt khiến cậu không thể nào yên lòng.
Nhìn bộ dáng luống cuống như trẻ con của Thời Tri Vũ, Lương Thiệu Nguyên bất giác bật cười, tiếng cười trầm thấp mà thoải mái.
“Được rồi, chắc cậu đói rồi. Mau ăn cơm đi.”
Anh đẩy bát cơm về phía Thời Tri Vũ, ánh mắt sâu thẳm nhưng không còn vẻ nghiêm khắc như lúc trước.
Anh chậm rãi nói thêm một câu:
“Tôi cũng không thể để vợ mình bị đói được.”
Từ “vợ” vừa thốt ra khiến Thời Tri Vũ giật mình. Cả người cậu run nhẹ, nhưng không dám phản bác, chỉ cúi đầu im lặng.
Bữa cơm diễn ra trong yên tĩnh. Thức ăn trên bàn rất đơn sơ, chỉ có một đĩa thịt xào rau và thố cơm trắng.
Nhưng với điều kiện ở vùng nông thôn nghèo khó này, như vậy đã là đủ no.
Thời Tri Vũ cầm bát cơm, ăn từng miếng nhỏ, lòng đầy mâu thuẫn. Lương Thiệu Nguyên ngồi đối diện, không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ăn phần của mình.
Thức ăn tuy hơi khó ăn, nhưng vì đã hơn một ngày chưa ăn gì nên cậu rất đói, cố gắng nuốt để no bụng.
Dù bữa cơm không có gì đặc biệt, nhưng với Thời Tri Vũ, đây lại là khởi đầu cho một cuộc sống mà cậu chưa từng dám nghĩ tới.