“Giờ cậu muốn tự vào hay để tôi bế cậu vào?”
Giọng Lương Thiệu Nguyên trầm thấp nhưng mang theo sự uy hϊếp rõ ràng.
Thời Tri Vũ nghe vậy, ánh mắt thoáng hoảng sợ.
Nước mắt còn chưa kịp khô, cậu vội vàng lắc đầu, sợ hãi nói:
“Không cần… Không cần… Tôi sẽ tự vào mà.”
Thấy thái độ của Thời Tri Vũ, khuôn mặt căng thẳng của Lương Thiệu Nguyên cũng giãn ra đôi chút.
“Được. Vậy vào nhà trước đi.”
Thời Tri Vũ không dám làm trái ý anh thêm nữa.
Cậu cúi đầu, thân hình nhỏ bé lẳng lặng bước qua cánh cửa, đi vào căn nhà gỗ cũ kỹ nhưng còn khá hơn những căn nhà tồi tàn mà cậu thấy trên đường.
Lương Thiệu Nguyên đóng cổng rào lại rồi cũng nhanh chóng theo sau.
Vừa vào trong nhà, Thời Tri Vũ đứng thẫn thờ giữa gian phòng chính, ánh mắt lơ đãng nhìn xung quanh.
Lương Thiệu Nguyên liếc qua cậu, rồi quay đầu nói:
“Cậu có đói không? Tôi sẽ xuống bếp nấu cái gì đó cho cậu ăn.”
Nói xong, anh không đợi Thời Tri Vũ trả lời mà bước thẳng về phía gian bếp, không để ý tới phản ứng của cậu.
Thời Tri Vũ quay lại nhìn căn nhà một lần nữa.
Căn nhà tuy mộc mạc, nền chỉ là đất nện, xung quanh trống trải, nhưng so với những căn nhà xiêu vẹo cậu đã nhìn thấy lúc đến đây thì vẫn tốt hơn không ít.
Chính giữa căn nhà là một bộ bàn ghế gỗ đơn giản.
Bên phải có một cánh cửa, chắc là phòng bếp mà Lương Thiệu Nguyên vừa bước vào.
Bên trái lại có một cánh cửa khác, có lẽ là phòng ngủ.
Thời Tri Vũ kéo ghế ngồi xuống, nhưng cảm giác không yên trong lòng khiến cậu liên tục nhìn quanh, như muốn tìm đường thoát thân.
Nghĩ tới khuôn mặt nghiêm nghị đầy uy lực của Lương Thiệu Nguyên, cậu không khỏi rùng mình.
Lương Thiệu Nguyên không chỉ cao lớn mà còn rất vạm vỡ, cơ bắp săn chắc, làn da rám nắng đậm chất đàn ông.
Cả người anh toát ra một loại khí chất mạnh mẽ khiến người khác không dám lại gần.
Khi đứng bên cạnh anh, Thời Tri Vũ cảm giác mình giống như một đứa trẻ đứng trước một người khổng lồ.
Cậu trăm lần nghĩ, ngàn lần nghĩ cũng không thể hiểu được tại sao mình lại rơi vào hoàn cảnh này.
Chỉ vì một phút sơ suất mà bị bọn buôn người bắt được, rồi bị bán đi như một món hàng, để giờ đây phải làm “vợ” của một người đàn ông xa lạ.
Nghĩ đến đây, lòng cậu tràn đầy tủi nhục.
Nhưng điều khiến cậu càng bất an hơn là bí mật về thân thể của mình.
Bí mật này chỉ có ba mẹ cậu biết, và nếu lỡ bị phát hiện, cậu không biết sẽ phải đối mặt với điều gì.
Mồ hôi lạnh không ngừng chảy ròng ròng trên trán Thời Tri Vũ. Cậu ngồi bất động, lòng như có hàng ngàn mối lo rối bời.