Lương Thiệu Nguyên thấy Thời Tri Vũ vẫn đứng bất động, đôi mắt cúi gằm đầy hoảng loạn, liền nhanh chóng tiến lại gần.
Đôi tay rám nắng, mạnh mẽ của anh nâng cằm Thời Tri Vũ lên, buộc cậu phải đối diện. Ánh mắt sắc bén của anh nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn, ngập nước, như chỉ chực rơi xuống của Thời Tri Vũ.
Thời Tri Vũ vừa bị chạm vào, cảm giác sợ hãi lẫn tủi nhục dâng tràn. Nước mắt cậu không kìm được, ào ào lăn dài trên gò má trắng nõn.
“Tôi cầu xin anh… Anh thả tôi đi được không?” Thời Tri Vũ nghẹn ngào, giọng run rẩy đầy tuyệt vọng. “Gia đình tôi giàu có… Chỉ cần anh thả tôi, tôi sẽ cho anh thật nhiều tiền. Huhu…”
Lương Thiệu Nguyên nhìn cậu khóc như một đứa trẻ, nước mắt trong suốt rơi xuống, thấm lên bàn tay rám nắng của anh. Một cảm giác nhói lòng thoáng lướt qua, nhưng anh nhanh chóng gạt bỏ, gương mặt vẫn không chút thay đổi.
“Tiền?” Anh hừ lạnh. “Ai biết cậu nói có thật hay không. Một kẻ như cậu, làm sao tôi tin được lời hứa hẹn?”
Ngừng một chút, giọng anh càng trầm thấp, mang theo sự chắc chắn:
“Hơn nữa, ở cái nơi hẻo lánh đến cả chim cũng không thèm đậu thế này, cậu nghĩ có thể trốn được sao? Không thể nào.”
Câu nói của Lương Thiệu Nguyên như một nhát dao đâm sâu vào lòng Thời Tri Vũ. Cậu khóc lớn hơn, tiếng nức nở vang lên từng hồi, khiến người nghe không khỏi cảm thấy xót xa. Nhưng Lương Thiệu Nguyên không dừng lại.
“Hơn nữa." Anh nói tiếp, giọng cứng rắn như khẳng định. “Tôi đã bỏ một số tiền lớn mua cậu về để làm vợ. Không lý nào tôi lại thả cậu đi được.”
Nghe đến đây, Thời Tri Vũ như rơi vào tuyệt vọng. Cậu khóc to hơn, cả người run rẩy. “Tại sao anh lại mua tôi chứ? Tôi là con trai… Anh có thể mua người khác mà! Huhu…”
Lương Thiệu Nguyên nhếch môi cười lạnh.
“Tôi không để ý cậu là con trai.” Ánh mắt anh lướt qua khuôn mặt đầy nước mắt của Thời Tri Vũ, ngữ khí thoáng chậm lại. “Hơn nữa…”
Anh ngừng lại một chút, như cố ý nhấn mạnh:
“Nếu tôi không mua cậu, chẳng lẽ cậu muốn bị mấy lão già kia mua? Nếu điều đó xảy ra, tôi e là cậu sẽ thảm đến mức không tưởng tượng nổi…”
Lời nói của anh như tiếng sấm vang lên trong đầu Thời Tri Vũ. Hình ảnh cậu bị xếp chung với những người khác, như một món hàng bày bán, chờ người đến lựa chọn, chợt hiện lên rõ ràng trong ký ức. Ánh mắt dơ bẩn của những lão già khi nhìn cậu, tiếng cười nham hiểm khiến cậu không khỏi rùng mình.
Nỗi tủi nhục lại trào dâng, khiến đôi vai gầy run rẩy không ngừng. Cậu không thể phản bác được lời nào, chỉ biết cắn môi, khóc không thành tiếng.
Lương Thiệu Nguyên vẫn đứng đó, ánh mắt lạnh lẽo, nhưng trong sâu thẳm có chút gì đó phức tạp thoáng qua mà ngay cả anh cũng không nhận ra.