Thả Thính Thiếu Soái Không Dễ

Chương 29: Tôi sẽ im lặng xem cô diễn.

Người Nguyễn Tích Thời cảm thấy lạnh.

Rượu vang đỏ bắn lên quần áo, để lại vết đỏ sậm.

“Ai da!”

Chương Vi che miệng kêu lên: “Xin lỗi Tích Thời, chị tưởng em đã cầm rồi nên buông tay, làm sao bây giờ?”

Nguyễn Tích Thời: “...” Tôi sẽ im lặng xem cô diễn.

Nhìn đôi mắt sáng rõ của Nguyễn Tích Thời, lòng Chương Vi trùng xuống, cô ta hỏi Tống Ngọc Sương: “Ngọc Sương, nhà cậu còn dư quần áo không, có thể cho em gái tớ mượn mặc không?”

“Tiểu Linh, dẫn cô Chương tới phòng khách thay đồ.” Tống Ngọc Sương bình tĩnh nói với người hầu bên cạnh.

“Tớ biết đường, tớ dẫn em ấy đi cho.” Chương Vi nói với người hầu: “Phiền cô lấy một bộ quần áo cho em gái tôi.”

Người làm nhìn Tống Ngọc Sương, Tống Ngọc Sương gật đầu mới lui ra ngoài.

“Tích Thời, đi thôi.” Chương Vi nói với Nguyễn Tích Thời.

Nguyễn Tích Thời nhìn cô ta, trên mặt Chương Vi là nụ cười dịu dàng, không nhìn ra được tâm tư.

Cô ta lại muốn làm gì nữa đây?

Nhưng quần áo Nguyễn Tích Thời đã ướt hết, còn là rượu vang đỏ, không thể không thay, chỉ có thể đi theo Chương Vi tới phòng khách.

Chương Vi khá quen thuộc với biệt thự nhà họ Tống, quen cửa quen nẻo đi tới hành lang.

Nhà họ Tống còn lớn hơn khi nhìn từ ngoài, có rất nhiều phòng dọc hành lang.Bà ta dùng hết sức lực, Nguyễn Tích Thời đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, tầm mắt trở nên đen kịt.

“Cháu không gϊếŧ… con… của dì…”

Nguyễn Tích Thời dùng cả hai tay nắm lấy tay người phụ nữ, chật vật giải thích, nhưng người phụ nữ này không hề nghe, chỉ điên cuồng muốn bóp cổ cô cho đến chết.Nguyễn Tích Thời đặc biệt quan sát, xác nhận phương hướng Chương Vi dẫn cô đi là hướng đông.

Song cô không hề thả lỏng mà luôn đề phòng mọi hành động của Chương Vi.

Chương Vi vẫn tiếp tục đi về phía trước mà không làm gì cả.

Đi được một lúc, ban đầu họ còn nhìn thấy người hầu trong biệt thự nhưng đi sâu hơn thì càng ít thấy, chỉ có hai ba người đi ngang qua.

Nguyễn Tích Thời nghe thấy một người trong số họ phàn nàn, chẳng hạn như “lại làm bẩn rồi”, “phiền quá, chẳng muốn dọn nữa”, “sao lại bắt chúng ta chăm bà ta”.

Cô muốn nghe rõ hơn nhưng Chương Vi lại đi nhanh hơn rồi dừng trước một căn phòng: “Là căn phòng này, chúng ta vào trong chờ Tiểu Linh đưa quần áo tới đi.”

Cô ta nói xong bèn mở chốt cửa.

Cửa không khóa, Chương Vi mở chốt rồi nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Nguyễn Tích Thời liếc thấy đồ ăn bị ném khắp đất.Sao trên đất của phòng cho khách lại có đồ ăn?

Trong phòng dường như còn có mùi thuốc nữa.

Nguyễn Tích Thời thấy không đúng nhưng không đợi cô lùi lại thì đã bị đẩy từ phía sau thật mạnh, cô lảo đảo ngã vào!

“Cạch!”Cửa bị đóng lại! Chốt cửa bị khóa kêu phát ra tiếng cạch.

Chương Vi cười lạnh nhìn cửa phòng đóng chặt, trong mắt là vẻ âm hiểm, cô ta trở lại chỗ tiệc.

“Em gái cậu đâu?” Một bạn học hỏi: “Không phải cậu đưa cô ấy đi thay quần áo à, sao cậu trở lại một mình?”

“Em ấy nói đau bụng, đi nhà vệ sinh nên tớ trở lại trước.” Chương Vi nói, ánh mắt nhìn về phía cửa, môi nở nụ cười đắc ý.

Nguyễn Tích Thời, đắc tội với nhà họ Tống, xem mày còn gả vào phủ Tổng tư lệnh thế nào nữ?

...

Nguyễn Tích Thời bị Chương Vi đẩy vào phòng, cô lảo đảo rồi đứng vững.

Cô vừa ngẩng đầu liền thấy một người phụ nữ với mái tóc bù xù đang đứng trước cửa sổ.

Đây không phải là phòng khách.

Nguyễn Tích Thời lập tức quay người mở cửa nhưng cửa đã bị Chương Vi khóa lại!

Nghe thấy động tĩnh, người phụ nữ chậm rãi quay đầu lại, dưới mái tóc rối bù, mơ hồ có thể nhìn thấy một khuôn mặt tái nhợt, một đôi con ngươi đen láy nhìn thẳng vào cô qua mái tóc.

Một cảm giác quỷ dị dâng lên, tim Nguyễn Tích Thời giật thót.

Tuy rằng không biết người phụ nữ trước mặt là ai nhưng Chương Vi nhốt cô trong phòng này nhất định phải có nguyên nhân.

Nguyễn Tích Thời nuốt nước bọt, dùng đôi mắt Âm Dương nhìn xung quanh trước tiên để xác định trong phòng cũng như trên người người phụ nữ này không có âm khí, sau đó ngập ngừng giải thích: “Ừm… Cháu xin lỗi, cháu không cố ý vào phòng của dì đâu, chỉ là quần áo của cháu bị ướt nên muốn tìm một phòng để thay quần áo thôi.”

Người phụ nữ không cử động hay nói chuyện.

Nguyễn Tích Thời chỉ có thể tiếp tục hỏi: “Dì sống ở phòng này à? Cửa hình như bị khóa, dì có chìa khóa không?”

Lời còn chưa dứt, người phụ nữ đột nhiên tiến lên hai bước, nhỏ giọng nói: “Con... Con của tôi đâu?”

“Sao cơ?” Nguyễn Tích Thời không nghe rõ.

“Con à, con đã trở lại!”

Nguyễn Tích Thời còn chưa kịp phản ứng, người phụ nữ đột nhiên lao tới, dùng hai tay nắm lấy cánh tay cô, đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô.

Mái tóc của người phụ nữ xõa ra hai bên, khuôn mặt tái nhợt với đôi má lõm sâu gần như dán chặt vào mặt Nguyễn Tích Thời.

“A!”

Nguyễn Tích Thời giật mình, vô thức muốn lùi lại, không ngờ người phụ nữ này lại vô cùng mạnh mẽ, ôm chặt lấy cô: “Cục cưng, cục cưng, con đã về rồi! Cuối cùng con cũng về gặp mẹ rồi!”

“Dì nhận sai người à?” Nguyễn Tích Thời vội vàng nói: “Cháu không phải con của dì.”

“Cô không phải con của tôi? Cô không phải con của tôi…” Người phụ nữ lẩm bẩm lặp lại lời nói như không hề suy nghĩ, đôi mắt trũng sâu nhìn cô một cách kiên định.Cô ta nói xong bèn mở chốt cửa.

Cửa không khóa, Chương Vi mở chốt rồi nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Nguyễn Tích Thời liếc thấy đồ ăn bị ném khắp đất.Sao trên đất của phòng cho khách lại có đồ ăn?

Trong phòng dường như còn có mùi thuốc nữa.

Nguyễn Tích Thời thấy không đúng nhưng không đợi cô lùi lại thì đã bị đẩy từ phía sau thật mạnh, cô lảo đảo ngã vào!“Con của tôi… Cô không phải con của tôi!”

Sắc mặt người phụ nữ trở nên dữ tợn.

Bà ấy đột nhiên nhảy lên người Nguyễn Tích Thời, dùng hai tay kẹp cổ Nguyễn Tích Thời: “Con tao đâu? Mày gϊếŧ con tao à? Trả lại con cho tao!”

Bà ta dùng hết sức lực, Nguyễn Tích Thời đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, tầm mắt trở nên đen kịt.

“Cháu không gϊếŧ… con… của dì…”

Nguyễn Tích Thời dùng cả hai tay nắm lấy tay người phụ nữ, chật vật giải thích, nhưng người phụ nữ này không hề nghe, chỉ điên cuồng muốn bóp cổ cô cho đến chết.

Nguyễn Tích Thời thấy có gì đó không đúng bèn không do dự nữa, nhấc chân quét về phía chân người phụ nữ.

“Bịch!”

Chân cô quẹt mạnh lên bắp chân người phụ nữ.

Người phụ nữ buông lỏng tay và ngã xuống đất.

Cơ thể bà ấy run rẩy trong giây lát, giây tiếp theo, bà ấy đột nhiên co giật và hét lên. Nguyễn Tích Thời thấy có gì đó không ổn, bước tới, nhanh chóng lấy một cây kim bạc từ trong tay ra rồi cắm vào huyệt đạo phía sau đầu của người phụ nữ.

Sau khi kim châm đâm vào huyệt Phong Phủ, cơn co giật ban đầu của người phụ nữ chậm lại cho đến khi dừng hẳn.

Nguyễn Tích Thời buông ra, ngồi xuống bên cạnh bà ấy, thở phào nhẹ nhõm.

Cô nhìn người phụ nữ.

Người phụ nữ đã đứng dậy khỏi mặt đất, nhưng vẫn còn đang lẩm bẩm, bà ấy giơ hai tay lên như đang ôm một đứa trẻ, liên tục nói: “Cục cưng có sao không? Cục cưng có sợ không? Đừng sợ, mẹ hát ru con ngủ nhé!”

Bà ấy nhẹ đung đưa cánh tay, và ngân nga một bài hát: “Bé ơi, ngủ đi, bé ơi, ngủ đi…”

Mặc dù khuôn mặt bà ấy khô gầy đến mức gần như mất hết đường nét ban đầu nhưng Nguyễn Tích Thời vẫn có thể nhìn ra, trước đây bà ấy chắc chắn là một người đẹp; nhưng tình trạng của bà ấy rất kỳ lạ.

Có vẻ như bà ấy bị điên. Căn bệnh này có thể gây lú lẫn, ảo giác, thậm chí là co giật như vừa rồi.

Nếu không được điều trị kịp thời thì tình trạng sẽ chỉ trở nên nặng hơn. Nguyễn Tích Thời quay đầu nhìn về phía cửa, không biết khi nào lại có người tới, có thể người phụ nữ bị bệnh này lại tấn công cô mất.

Cách tốt nhất bây giờ là nhanh chóng giúp bà ấy tỉnh táo lại.

Bệnh điên không dễ chữa, và các bác sĩ bình thường chỉ có thể cho uống thuốc giúp hoãn lại bệnh khi lên cơn.

Những căn bệnh này không làm khó được Nguyễn Tích Thời, cô được học y thuật từ chú hai trong thôn, Tổ Tiên của chú hai là ngư y của Hoàng Đế. Sau đó có chuyện xảy ra, nên họ đã di tản đến ngôi làng họ đang sống hiện nay, y thuật xuất sắc ấy cũng được truyền thưa cho cô.

Trong đó có phương pháp đặc biệt để chữa bệnh điên.

Nguyễn Tích Thời bước đến gần người phụ nữ, lấy thêm vài cây kim bạc từ trong tay ra, đâm vào các huyệt Đại Chủy, kết hợp với những chiếc kim mỏng đâm vào các huyệt ở đốt sống.

Cô châm vừa nhanh vừa chuẩn, cơ thể người phụ nữ run lên bần bật rồi bỗng im bặt.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân và giọng nói: “Cô vào nhà vệ sinh lâu thế làm lỡ hết thời gian.”

“Tôi cũng đâu còn cách nào, đau bụng mà…”

Theo tiếng cửa bị đẩy ra, hai người hầu và Nguyễn Tích Thời nhìn nhau.

“Hai người nghe tôi nói...”

Nguyễn Tích Thời còn muốn giải thích, không ngờ hai người làm lại lộ vẻ kinh ngạc, đột nhiên lùi lại hai bước!

“Mau báo cho cô chủ biết có người đột nhập vào phòng bà chủ!”