"Đợi một chút..."
Nguyễn Tích Thời muốn gọi người hầu lại.
Tuy nhiên, người hầu đã bỏ chạy, còn một người khác đứng ở cửa, tay cầm chổi, vẻ mặt cảnh giác nhìn cô.
Nguyễn Tích Thời: "..."
Người hầu vội vàng chạy tới phòng tiệc.
Lúc này trong phòng tiệc đang vang lên tiếng nhạc du dương, các học sinh đang trò chuyện cười đùa. Người giúp việc đột nhiên xông vào phá vỡ bầu không khí vui vẻ: "Tiểu thư, không hay rồi, có người đột nhập vào phòng của bà chủ!"
Sự lạnh lùng hiện lên trong mắt Chương Vi.
"Cái gì?" Sắc mặt Tống Ngọc Sương thay đổi: "Là ai?"
"Không, tôi không biết cô ấy. Cô ấy hình như là một cô gái trẻ. Không biết cô ấy đã làm gì bà chủ nhưng bà chủ ngất xỉu rồi..."
ngoài!
Người làm chưa kịp nói xong, Tống Ngọc Sương đã đập mạnh chiếc cốc trong tay xuống bàn, cầm váy chạy ra ngoài!
"Này... Chuyện này là thế nào vậy?" Đám học sinh nhìn nhau.
"Chúng ta cũng tới xem đi." Chương Vi nói, rồi đi ra ngoài trước.
Cô ta nóng lòng muốn xem bây giờ Nguyễn Tích Thời thảm hại đến mức nào.
Các học sinh cũng đi theo và họ thực sự tò mò không biết chuyện gì đang xảy ra với bà Tống.
Hầu hết những người đến dự tiệc sinh nhật đều đến đây vì địa vị của nhà họ Tống ở thành Vân. Có thể có quan hệ tốt với Tống Ngọc Sương có nghĩa là họ đang có mối quan hệ với Tham mưu Tống, khi đó họ sẽ có lợi ích lớn.
Nhưng họ cũng ít nhiều nghe được tin đồn về bà Tống, nghe nói bà Tống đang mắc bệnh hiểm nghèo, song nhà họ Tống giấu kín chuyện này. Họ chỉ biết rằng bà Tống đã không xuất hiện trước mặt mọi người mấy năm nay.
Thậm chí, còn có tin đồn rằng Tham mưu Tống ngược đãi vợ và nhốt bà ở nhà. Nếu họ biết được gì đó về bí mật của nhà họ Tống…
Trong lòng họ có tính toán rồi cũng tăng tốc đi theo Tống Ngọc Sương, rất nhanh đã tới phòng của bà Tống. Tuy nhiên, họ đã bị quản gia sau khi nghe tin và chạy đến chặn lại một cách lịch sự, bọn họ chỉ có thể lén nhìn vào.
“Mẹ!”
Tống Ngọc Sương vừa bước vào đã nhìn thấy Nguyễn Tích Thời đứng cạnh mẹ mình, bà ấy ngã xuống đất, mắt nhắm chặt, rõ ràng đã bất tỉnh.
“Mẹ, mẹ sao vậy?” Tống Ngọc Sương chạy tới, quỳ xuống lạy bà Tống nhưng bà ấy không có phản ứng gì.
Tống Ngọc Sương đột nhiên đứng dậy, trừng mắt nhìn Nguyễn Tích Thời: “Cô đã làm gì mẹ tôi?”
“Tôi không…”
Nguyễn Tích Thời còn chưa kịp giải thích, đã bị một giọng nữ sắc bén cắt đứt: “Còn nói không, bà Tống đã ngất rồi!”
Người vừa lên tiếng là nữ sinh đã châm chọc cô lúc trước.
Các học sinh khác nhìn thoáng qua Tống Ngọc Sương đang đầy tức giận, lập tức đáp: “Đúng, không phải cô đi thay quần áo sao? Sao lại vào phòng bà Tống chứ?”
“Người đến từ nông thôn đúng là đến từ nông thôn, chẳng được dạy dỗ!”
Còn có người ra lệnh cho người hầu: “Mấy người còn đứng đấy làm gì, còn không mau bắt người lại, đừng để cô ta chạy!”
Đám người làm liếc nhìn quản gia, thấy quản gia gật đầu lập tức tới gần Nguyễn Tích Thời.
Nguyễn Tích Thời siết chặt nắm tay.
Trong mắt Chương Vi hiện vẻ đắc ý. Cô ta muốn tận mắt nhìn thấy Nguyễn Tích Thời bị đuổi ra khỏi nhà họ Tống như thế nào. "Khụ khu khụ!"
Ngay khi người hầu chuẩn bị bắt được Nguyễn Tích Thời, một tiếng ho đột nhiên vang lên từ dưới đất.
Bà Tống từ từ mở mắt.
"Mẹ, mẹ tỉnh rồi!" Tống Ngọc Sương nhìn thấy bà ấy chống đất đứng dậy thì vội vàng đỡ bà ấy: "Mẹ thấy thế nào?
Có đau không?"
mẹ như thế này.
Giọng điệu của Tống Ngọc Sương nghe như đang dỗ dành một đứa trẻ, hiển nhiên cô ấy đã quen nói chuyện với
Bà Tống ngồi dậy, kiên định nhìn con gái.
"Cô chủ, xin hãy cẩn thận!" Người hầu không khỏi nhắc nhở cô ấy.
"Không sao đâu, mẹ sẽ không làm tôi bị thương." Tống Ngọc Sương thấp giọng nói nhưng ngón tay lại nắm chặt lấy cánh tay của bà Tống.
Cô ấy nhìn mẹ mình.
Không biết tại sao, cô ấy cảm thấy hôm nay ánh mắt của mẹ khác hơn thường ngày.
Bà Tống nhìn cô ấy rồi từ từ giơ tay lên.
"Cô chủ!"
Người hầu Linh Nhi đi theo Tống Ngọc Sương tưởng bà ấy định đánh người nên vội vàng bước chạy tới định lôi cô chủ của mình đi, nhưng lại nghe bà ấy khẽ gọi: “... Sương Nhi?”
Linh Nhi dừng lại.
Tống Ngọc Sương: “!”
Cô ấy ngơ ngác nhìn mẹ mình, cả người cứng ngắc như bị sét đánh.
Cô ấy mở miệng, tay không ngừng run rẩy: “Mẹ, vừa rồi mẹ gọi con là gì?”
“Sương Nhi.” Bà Tống nhìn khuôn mặt xinh đẹp của con gái, dùng tay nhẹ nhàng chạm vào mặt cô ấy: “Sương Nhi của mẹ đã lớn rồi.”
“Mẹ... Mẹ!”
Cuối cùng Tống Ngọc Sương cũng phản ứng lại, cô ấy mừng rỡ đến không nói nên lời.
Đôi môi hồng hào của cô ấy run rẩy, nước mắt trào ra, rồi cô ấy bất ngờ lao vào vòng tay mẹ.
“Mẹ, cuối cùng mẹ cũng nhận ra con! Con đang mơ à?”
Bà Tống vuốt mái tóc dài của cô ấy, nói bằng giọng khàn khàn nhưng dịu dàng: “Xin lỗi vì đã khiến con lo lắng mấy ngày nay.”
Tống Ngọc Sương rúc vào trong ngực mẹ, lắc đầu thật mạnh, khóc đến không nói nên lời.
Vòng tay của mẹ là hơi ấm đã lâu cô ấy không được cảm nhận.
Nếu đây là một giấc mơ, cô ấy thực sự hy vọng mình sẽ không bao giờ tỉnh dậy khỏi giấc mơ này.
“Bà xã…”
Tham mưu Tống cũng chạy tới, chính tai nghe thấy lời bà Tống nói.
Ông ấy khϊếp sợ nhìn vợ mình.
Bà Tống nghe thấy tiếng chồng bèn chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía ông ấy, đôi môi khô nứt nở một nụ cười nhẹ.
Đã lâu rồi ông ấy không nhìn thấy nụ cười dịu dàng này.
Mắt Tham mưu Tổng ươn ướt. Ông ấy quả thực không thể tin được. Ông ấy chậm rãi đi qua: "Phu nhân."
Bà Tống nhìn ông ấy: "Lão gia..."
"Em..." Tham mưu Tống nhất thời không biết phải nói gì.
"Lão gia, em không sao." Bà Tống dịu dàng nói, rồi nhẹ nhàng vỗ lưng con gái: "Sương Nhi, chúng ta đừng ngồi trên đất nữa, đứng lên thôi."
"Mẹ..." Tống Ngọc Sương không nỡ rời xa cái ôm ấm áp này.
Cô sợ nếu cử động, cô sẽ tỉnh dậy khỏi giấc mơ.
"Sương Nhi." Tham mưu Tống cũng lấy lại bình tĩnh, nói với con gái: "Trên mặt đất lạnh, đỡ mẹ con lên trước đã."
"Vâng..." Tống Ngọc Sương nghe cha nói, cô ấy bất đắc dĩ đứng dậy khỏi vòng tay mẹ, đỡ bà ấy đứng dậy, đi đến bên giường ngồi xuống.
Tham mưu Tống nhìn bọn họ đang ngồi trên giường, sau đó quay lại nhìn đám học sinh đang sửng sốt: "Mọi người đều là bạn của Sương Nhi à? Cảm ơn mọi người đã tới dự tiệc con gái tôi. Nhưng hôm nay ở nhà xảy ra chuyện, tôi e rằng sẽ không tiếp đón mọi người chu đáo được."
Ông ấy nói với quản gia: "Đưa đám nhỏ ra ngoài trước."
"Vâng." Quản gia của đầu, đi tới trước mặt các học sinh, lễ phép nói: "Mời đi cùng tôi."
Các học sinh nhìn nhau bối rối, thấy không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra, xấu hổ không dám ở lại đây nên đành rời đi cùng quản gia.
"Cô Nguyễn, xin cô đợi một lát."
Tổng Ngọc Sương lên tiếng, cô ấy nhìn Nguyễn Tích Thời.