Cô chỉ muốn yên tĩnh ăn cho xong bữa cơm mà thôi, sao việc lại bay lên đầu cô rồi?
Chương Vi nghe cha mình nói vậy thì mặt sầm xuống, tay siết chặt đũa: “Cha à, con không biết có thể tùy tiện dẫn theo người khác tới nhà cô Tống hay không nữa.”
“Sao lại tùy tiện chứ.” Chương Trấn Giang trầm giọng nói: “Cha tiểu thư Tống là em trai của Tổng tư lệnh Phó, cô Tống là em họ của Tư lệnh, mà sau này em hai của con sẽ gả đến nhà họ Phó, về sau đều là họ hàng cả, đương nhiên phải qua lại rồi!”
Mí mắt Nguyễn Tích Thời khẽ giật.
Tống Ngọc Sương là em họ của Phó Vân Đình sao?
Nói vậy cô cũng có vài ấn tượng.
Kiếp trước, cô ít tiếp xúc với nhà họ Tống, chỉ gặp Tống Ngọc Sương hai, ba lần gì đó. Tống Ngọc Sương không phải bình hoa di động như Chương Vi mà là con nhà giàu chân chính, là một trong số ít người đối xử khá tốt với Nguyễn Tích Thời. Nhưng Nguyễn Tích Thời nhớ, kiếp trước sau khi cô đính hôn với phủ Tổng tư lệnh không lâu thì Tống Ngọc Sương lại đổ bệnh, nghe nói không điều trị triệt để được nên nửa năm sau đã nhắm mắt buông tay.
“Có quan hệ với phủ Tổng tư lệnh ạ?” Chương Đình nghe vậy lập tức chen mồm: “Con cũng muốn đi.”
“Chị của con được mời tới, sao có thể dẫn nhiều người theo như vậy được, chẳng phải khiến người ta chê cười sao?” Chương Trấn Giang nói: “Đợi lần sau rồi kêu chị cả dẫn con đi.”
“Cha không công bằng!” Chương Đình nổi giận: “Cha bảo chị cả dẫn Nguyễn Tích Thời đi mà không dẫn con đi!”
Cô ta ném đũa đi: “Con không ăn nữa!”
Nói xong cô ta cầm túi xách chạy ra khỏi cửa.
“Đình Đình…”
Liễu Tương Tương gọi cô ta nhưng Chương Đình chẳng thèm quay đầu lại đã ra khỏi cửa. Liễu Tương Tương bất đắc dĩ nhìn cô ta rời đi lại nhìn về phía Chương Vi.
Với tính cách của Chương Đình, bà ta không trông chờ gì, chỉ mong đứa con gái lớn đáng tin cậy này của bà ta có thể vào được một gia đình tốt.
Chương Vi không để ý tới ánh mắt của mẹ mình, cô ta sắp bẻ gãy chiếc đũa.
Hôm nay Nguyễn Tích Thời định đi bắt ma nên không muốn đi lắm, cô đang nghĩ xem có nên từ chối hay không thì lại nghe Chương Trấn Giang hỏi Chương Vi: “Lát nữa có cần tài xế chở các con qua đó không?”
“Có ạ.” Chương Vi thu lại sự bất mãn trong mắt, dịu dàng nói: “Đến tận trung tâm thành Hoa, có hơi xa.”
“Trung tâm thành Hoa ư?” Nguyễn Tích Thời ngạc nhiên ngẩng đầu.
Chương Vi nhìn cô: “Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”
“... Không có vấn đề gì.” Nguyễn Tích Thời lắc đầu, lại sờ tờ thông báo trong túi.
Địa chỉ trên tờ thông báo cũng ở trong trung tâm thành Hoa, hơn nữa người đăng cũng họ Tống, không trùng hợp đến nỗi đây là gia đình mà cô muốn tới chứ?
Nhưng cũng đúng lúc, cô đang đau lòng vì tìm xe kéo vừa đắt vừa không thuận tiện, giờ được đi ké xe nhà họ Chương, quá tiết kiệm!
Nhìn bộ dáng vui vẻ của Nguyễn Tích Thời, ánh mắt Chương Vi tối sầm xuống.
Đây là cơ hội cô ta vất vả lắm mới có được, Nguyễn Tích Thời lại muốn chiếm hời của cô ta?
Nằm mơ đi!
Trong mắt cô ta hiện lên sự âm hiểm, lạnh lùng nhưng lại dịu dàng nói với Nguyễn Tích Thời: “Tích Thời à, ăn cơm xong chúng ta sẽ xuất phát nhé!”
Nguyễn Tích Thời thấy Chương Vi bỗng thay đổi thái độ, trong lòng lập tức cảnh giác.
Cô không tin Chương Vi lại có lòng tốt muốn dẫn cô theo kết bạn với cô Tống đâu, chắc chắn là có mưu đồ khác.
Nhưng giặc tới thì đánh, nước lên thì đất chặn, cả chuyện sinh tử cô còn trải qua rồi, cô chẳng có gì phải sợ.
Cơm nước xong, cô bèn ngồi xe cùng Chương Vi tới nhà họ Tống.
Nhà họ Tống quả nhiên là hoành tráng, nhìn biệt thự từ bên ngoài đã thấy trang nghiêm, trái ngược hoàn toàn với sự xa hoa lòe loẹt của nhà họ Chương hiện giờ.
Cổng vào có rất nhiều ô tô đỗ, khắp nơi đều có các dòng xe Austin, có thể thấy những người đến đây đều là những người nổi tiếng.
Chương Vi chỉnh lại trang phục trước khi gõ cửa.
Người hầu mở cửa, Chương Vi lễ phép xưng tên. Người hầu dẫn họ vào và nghe thấy tiếng chơi đùa bên trong.
Khi bước vào, họ nhìn thấy nhiều chàng trai cô gái tầm tuổi mình, chắc là bạn học trên trường, mọi người đều ăn mặc chỉn chu, không giống như tới tham gia sinh nhật mà như tới đọ nhan sắc vậy.
So với họ, Nguyễn Tích Thời ăn mặc có vẻ không phù hợp lắm.
“Cô cả.” Người làm đi phía trước cúi đầu nói: “Cô Chương tới rồi ạ.”
Nguyễn Tích Thời thấy Tống Ngọc Sương bị vây ở chính giữa gật đầu.
Tống Ngọc Sương vẫn mang khí chất cao quý như lúc cô gặp kiếp trước, chỉ là sắc mặt vô cùng tái nhợt, quầng mắt thâm, vẻ ngoài lạnh lùng khiến người ta có cảm giác người như người sống chớ tới gần.
Điều quan trọng nhất là cô ấy bị bao bọc bởi một luồng khí đen.
Đó là âm khí!
Đôi mắt Nguyễn Tích Thời sáng lên.
Thông báo đó đúng là Tống Ngọc Sương đăng lên.
Nhưng cô chỉ thấy âm khí chứ không thấy ma đâu.
Chẳng lẽ âm khí này không phải từ cô ấy?
Nguyễn Tích Thời nhớ tới trên thông báo của Tống Ngọc Sương có nói là mẹ của cô ấy có hơi kỳ lạ.
Có lẽ âm khí trên người Tống Ngọc Sương là dính từ mẹ cô ấy?
Trong lòng Nguyễn Tích Thời rục rịch, thật muốn chạy đi bắt quỷ thật nhanh nhưng ngại ở đây có nhiều người quá, cô cũng không thể hỏi thẳng Tống Ngọc Sương nên chỉ có thể tạm thời kiềm chế, đi lên trước cùng Chương Vi.
“Ngọc Sương, sinh nhật vui vẻ.” Chương Vi chào hỏi Tống Ngọc Sương với giọng đầy thân mật nhưng cũng mang theo kính ngữ.
Tống Ngọc Sương khẽ gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh, nhìn có vẻ quan hệ với Chương Vi không quá tốt.
“Vi Vi, hôm nay cậu tới hơi muộn đấy!” Một nữ sinh lên tiếng, quan hệ của cô ta với Chương Vi có vẻ không tệ: “Hôm nay cậu mặc đồ xinh thế!”
Cô ta nói xong lại chuyển ánh mắt lên người Nguyễn Tích Thời, vẻ mặt ngạc nhiên: “Cô ta là ai, người hầu của cậu à?”
Cô ta nhìn Nguyễn Tích Thời từ trên xuống dưới với ánh mắt ghét bỏ: “Hôm nay là tiệc sinh nhật của cô Tống, một người hầu hạ tiện sao có tư cách bước vào chứ, còn không mau ra ngoài?”
Ánh mắt Nguyễn Tích Thời lạnh đi.
Hôm nay Chương Vi mặc đồ dự tiệc, cô ta biết hôm nay mọi người sẽ mặc gì đến nhưng chưa từng nhắc cô, rõ ràng là muốn cô xấu mặt.
Quả nhiên trong mắt Chương Vi hiện lên vẻ trào phúng, ngoài miệng thì vẫn dịu dàng giải thích: “Không phải, là em gái của tớ.”
“Em gái á?” Mấy nữ sinh nhìn nhau, cười nhạo ra tiếng: “Không phải chứ Vi Vi, ngày thường cậu luôn đâu vào đấy, sao lại có em gái quê mùa như vậy? Bọn tớ tưởng là người hầu của cậu chứ!”
“Mọi người đừng đùa nữa, sao em ấy lại là người hầu được. Chỉ là em ấy mới được đón từ nông thôn lên cho nên chưa hiểu phong cách thời trang của thành Vân thôi.” Chương Vi cố tình nhấn mạnh chỗ người hầu và từ nông thôn lên, trên mặt là sự đắc ý và khoái chí.
Cô ta chờ xem Nguyễn Tích Thời bị cười nhạo, xem Nguyễn Tích Thời còn có mặt mũi tham gia những buổi tiệc cao cấp như vậy cùng cô ta nữa không.
Mọi người nghe vậy thì càng thêm khinh thường.
Hóa ra là đồ nhà quê từ nông thôn lên, còn là vừa đón về nữa, có thể thấy được cô chẳng được coi trọng trong nhà, có lẽ địa vị cũng chẳng hơn người hầu là bao.
Ánh mắt Tống Ngọc Sương cũng lướt qua Nguyễn Tích Thời rồi lại nhìn đi chỗ khác. Cô ấy nhìn ra cửa như thể đang chờ đợi gì đó.
Nguyễn Tích Thời nhìn sự đắc ý không kiềm được trong mắt Chương Vi, cô chẳng giận, ngược lại còn nhếch môi, bình tĩnh nói: “Đúng vậy, mọi người hiểu lầm rồi, tôi không phải người làm mà là con gái của vợ cả của cha tôi, tôi là cháu gái của Nguyễn Hà Sơn, tên là Nguyễn Tích Thời.”
Một câu của cô khiến cho cả phòng lặng ngắt như tờ.
Sắc mặt Chương Vi lập tức tái xanh.
Ai từng nghe về nhà họ Chương đều biết, vợ cả của Chương Trấn Giang là Nguyễn Sơ Vận đã được đưa về quê với lý do để tĩnh dưỡng, xét tới việc ông cụ Nguyễn mới mất chưa lâu và cả địa vị của nhà họ Nguyễn ở thành Vân, rồi thêm những họ hàng thân thích lợi hại bên phía đó nên mà nhà họ Chương không dám gióng trống khua chiêng để bỏ vợ.
Cho nên tới bây giờ, Nguyễn Sơ Vận vẫn là vợ chính thức của Chương Trấn Giang trên danh nghĩa.
Mà Liễu Tương Tương chỉ là người tình, sau được Chương Trấn Giang đưa vào cửa nhưng vẫn chưa cho danh phận. Chẳng qua là mấy năm nay chẳng có người phụ nữ nào vào cửa nữa nên mọi người ngầm cho rằng Liễu Tương Tương là nữ chủ nhân của căn nhà đó.
Hiện câu nói này của Nguyễn Tích Thời đã chọc thẳng vào nỗi đau của Chương Vi.
Tay Chương Vi siết chặt, không còn giữ nổi nét dịu dàng hiền thục nữa, giọng lạnh đi: “Mẹ em đã qua đời rồi, hiện mẹ chị mới là vợ cả của cha, em cũng nên sửa miệng đi.”
“Vậy à?” Vẻ mặt Nguyễn Tích Thời ngạc nhiên: “Em đã nghe cha nói đâu, thì ra dì Liễu được cưới hỏi rồi à?”
Chương Vi: “...”
Đương nhiên không có, bởi vì Liễu Tương Tương là do Chương Trấn Giang nɠɵạı ŧìиɧ, Chương Trấn Giang trọng thể diện đương nhiên sẽ không cưới Liễu Tương Tương.
Có thể cho Liễu Tương Tương địa vị như hiện giờ ở nhà họ Chương đã không tệ rồi.
“Được rồi, hôm nay không phải tới chúc sinh nhật Ngọc Sương sao, đừng nói nữa.” Một nam sinh lên tiếng hòa giải, mắt lại không nhịn được mà nhìn Nguyễn Tích Thời.
Tuy rằng cô mặc đồ không hợp thời nhưng gương mặt trong sáng của Nguyễn Tích Thời đủ để bỏ qua quần áo của cô.
Mấy nam sinh khác cũng thỉnh thoảng liếc mắt về phía Nguyễn Tích Thời.
Trước kia bọn họ cảm thấy Chương Vi đã khá xinh đẹp rồi, không ngờ nhà họ Chương còn có cô con gái xinh đẹp hơn thế nữa.
Làn da mịn màng, mắt lấp lánh như sao.
So với Nguyễn Tích Thời, sắc đẹp của Chương Vi trở nên mờ nhạt, vô vị.
“Đúng vậy, hôm nay là tới chúc sinh nhật của Ngọc Sương, đừng nói chuyện khác!” Chương Vi thuận thế xuống nước, trong mắt lại hiện vẻ âm độc nhưng nhanh chóng bị giấu đi.
Cô ta cầm hai ly rượu vang từ trên bàn, đưa một ly cho Nguyễn Tích Thời: “Tích Thời, chúng ta mời Ngọc Sương một ly đi.”
Nguyễn Tích Thời nhìn cô ta rồi đưa tay nhận ly rượu vang.
Cô vừa chạm vào ly rượu, Chương Vi bỗng buông lỏng tay, ly rượu rơi xuống, đổ hết lên người Nguyễn Tích Thời.