Đúng lúc đó, một tia chớp xanh lóe lên ngoài cửa sổ, Đàn Linh Âm trong bộ váy trắng, khuôn mặt tái nhợt hiện ra trước mắt Liễu Vân.
"A!" Sau tiếng hét, Liễu Vân tức giận mắng, "Con nhóc chết tiệt, mặc như thế này muốn dọa chết tao à!"
Nói rồi bà ta đẩy cửa, định giơ tay đánh Đàn Linh Âm.
Đàn Linh Âm lùi lại một bước tránh khỏi tay bà ta, ánh mắt từ tổn thương, thất vọng dần trở nên nghi hoặc.
Người phụ nữ mà cô gọi là mẹ suốt mười mấy năm qua, nhìn từ tướng mạo, họ không phải là mẹ con.
Liễu Vân đánh hụt, tức giận quát, "Mau xuống lầu, tao có chuyện muốn thông báo."
Nói xong, bà ta quay người đi, miệng vẫn còn mắng: "Con nhóc chết tiệt, suốt ngày âm u, sao còn chưa chết đi!"
Đàn Linh Âm nghe tiếng mắng xa dần, ngón tay nắm chặt tay nắm cửa.
Thú vị thật.
Hóa ra cô không phải con gái của Liễu Vân.
Chẳng trách từ nhỏ đến lớn Liễu Vân chưa bao giờ đối xử tốt với cô, chỉ đánh mắng, thậm chí còn coi cô như người giúp việc.
Cô nghĩ mình đã chiếm thân xác con gái người ta, lại lo lắng không biết có bị Liễu Vân phát hiện điều gì bất thường không, nên luôn cố gắng đóng vai con gái ngoan, nghe lời Liễu Vân, để mặc bà ta sai khiến như búp bê.
Tất nhiên khi bị đánh, cô vẫn tránh né, dù sao cô cũng không ngốc đến mức đứng yên chịu đòn.
Trước khi 18 tuổi, Đàn Linh Âm không thể mở thiên nhãn, càng không thể sử dụng huyền thuật.
Chỉ khi xương linh huyền trong cơ thể hoàn toàn trưởng thành, cô mới có thể bước vào con đường huyền môn.
Mười tám tuổi, xương linh huyền vừa kịp trưởng thành.
"Đây rốt cuộc là kiếp nạn gì?" Đàn Linh Âm bóp trán, cũng không rõ tại sao mình lại hạ phàm trải qua kiếp nạn này.
Cô vốn là lão tổ huyền môn trên thiên giới, chỉ là uống say ngủ một giấc, tỉnh dậy đã trở thành Đàn Linh Âm ở nhân gian, ngay cả dung mạo cũng không khác gì.
May mà thân thể này có xương linh huyền, nếu không cô cả đời chỉ là người bình thường.
Trước khi đóng cửa, cô quay lại nhìn ba bóng đen trong phòng, khiến chúng sợ hãi ôm nhau, run rẩy.
Đàn Linh Âm xuống lầu, thấy người giúp việc đang dọn dẹp phòng khách.
Trên bàn còn bánh kem chưa ăn hết, dưới đất đầy dây ruy băng và cánh hoa.
Rõ ràng vừa có người tổ chức sinh nhật ở đây.
Trên ghế sofa, Đàn Nhã Nguyệt đang dựa vào lòng Liễu Vân, cười rạng rỡ.
Nụ cười của cô ta rất giống với Liễu Vân bên cạnh.
Đây mới là mẹ con ruột.
Đàn Hoành Chính mặt mỉm cười lạnh nhạt, vẫy tay gọi Đàn Linh Âm, "Linh Âm, lại đây ngồi."
"Nó ngồi gì mà ngồi? Một thứ sắp bị đuổi đi, đừng làm bẩn ghế của tôi!" Liễu Vân lập tức ngăn cản, ánh mắt như muốn đâm chết Đàn Linh Âm.
Đàn Hoành Chính đành ho một tiếng, nói: "Linh Âm, thật ra chúng ta chưa từng nói với con, con là con nuôi của chúng ta. Khi đó vì một số sự cố, Nguyệt Nguyệt bị lạc mất, để bù đắp nỗi đau mất con, chúng ta đã đến trại trẻ mồ côi nhận nuôi con."
"Nhưng bây giờ Nguyệt Nguyệt đã trở về, nhà họ Đàn chỉ có thể có một đứa con gái, nếu con tiếp tục ở lại thì Nguyệt Nguyệt sẽ không thoải mái, vì vậy…"
Liễu Vân ngắt lời, cau mày nói: "Ông nói nhiều lời vô ích làm gì, con nhóc này được ăn ở không suốt 18 năm đã là ân huệ rồi."
Bà ta quay sang Đàn Linh Âm, "Mười tám năm qua mày hưởng thụ cuộc sống vốn dĩ của Nguyệt Nguyệt, nếu mày tiếp tục ở lại, cả nhà chúng tao sẽ cảm thấy có lỗi với Nguyệt Nguyệt!"
"Vì vậy sáng mai, dù mưa có tạnh hay không mày cũng phải đi!"
Nhóm dịch: Nhà YooAhin