Dưới bầu trời đêm u ám, hai bóng người đứng sát bên nhau cạnh cửa sổ lớn.
Đàn Linh Âm tựa vào cửa sổ lạnh lẽo, bị người đàn ông cao lớn ôm chặt trong vòng tay.
Khuôn mặt người đàn ông ẩn trong bóng tối, chỉ thấy đôi mắt đen sâu thẳm sáng ngời, nhìn cô chằm chằm với ánh mắt xâm lược và bá đạo.
Bàn tay to lớn nổi gân xanh nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, đầu ngón tay ấm áp xoa xoa làn da mịn màng của cô: “Âm Âm, anh chờ ngày này lâu lắm rồi.”
Hai má cô hồng như hoa đào, đôi mắt hồ ly xinh đẹp lộ rõ vẻ bối rối.
Người này là ai?
Sao lại có cảm giác quen thuộc vậy?
Vẻ mặt kinh ngạc của cô khiến đôi mắt người đàn ông tối sầm lại. Anh nghiêng người về phía trước, đè cô vào khung sửa sổ lạnh lẽo, cọ xát chóp mũi của mình với cô.
“Âm Âm, anh hôn em được không?”
Giọng nói hơi khàn khàn khiến tai cô mềm nhũn.
Những ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng xoa xoa làn da mỏng manh trên cổ cô, một dòng điện cực nhỏ từ đầu ngón tay anh loé ra.
Tim Đàn Linh Âm đập như trống, khiến đầu óc cô choáng váng.
Chóp mũi của người đàn ông từ từ tách ra, hơi thở ấm áp của anh mang theo mùi hương hoa nhài tươi mát, khiến cô không khỏi đắm chìm trong đó.
Trên môi có cảm giác lành lạnh, theo sau là một tiếng "cạch", khiến Đàn Linh Âm sợ đến mức run rẩy.
Cô đột ngột mở mắt, nhìn thấy tia chớp trắng xóa lướt qua cửa sổ nhỏ.
Những giọt mưa lạnh lẽo len qua khe cửa, rơi lên má cô.
Cô đưa tay chạm vào đôi môi mình, cảm nhận được sự ẩm ướt lạnh lẽo.
Hóa ra là những giọt mưa rơi trên môi cô, cô còn tưởng đó là nụ hôn của người đàn ông ấy.
"Xì! Đàn Linh Âm, mày đang nghĩ gì vậy! Chỉ là một giấc mơ thôi mà cũng lạc vào đó sao?"
Đàn Linh Âm vội vàng dùng mu bàn tay lau môi, tiện tay đóng cửa sổ lại.
Cô quay đầu nhìn chiếc đồng hồ nhỏ trong phòng.
Ba kim đồng hồ chồng lên nhau, đúng 12 giờ đêm.
"Đến giờ rồi! Cuối cùng cũng chờ được đến 18 tuổi!"
Cô phấn khích nhảy khỏi giường, lao đến bàn học bên cạnh.
Một tia chớp khác xé toạc bầu trời đêm, chiếu sáng khuôn mặt Đàn Linh Âm trước bàn.
Thiếu nữ trong bộ váy trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn bị ánh sáng trắng lóe lên chiếu đến tái nhợt, đôi mắt hồ ly vốn dĩ xinh đẹp cũng trở nên u ám.
Toàn thân cô toát lên vẻ yếu ớt, mỏng manh do thiếu dinh dưỡng lâu ngày.
"Bị các ngươi quấy rầy bao nhiêu năm, cuối cùng xương linh huyền của ta cũng khai mở!"
Đàn Linh Âm thì thầm, tay cầm bút lông càng thêm mạnh mẽ.
Dưới ánh chớp lóe lên từ cửa sổ, cô dùng đầu bút nhúng vào chu sa đỏ, sau đó đặt lên tờ giấy phù màu vàng.
Nét bút như rồng bay, một mạch hoàn thành!
Bóng ma màu nhạt bên cạnh cô nhìn thấy, sợ hãi hét lên, "Bùa diệt hồn!"
"Nhìn kìa! Cô gái này thực sự biết vẽ bùa!"
"Thì ra trước đây cô ấy nói đều là sự thật!"
Trong phòng không chỉ có một bóng ma, chúng ríu rít bàn tán, kinh hãi, la hét.
Tiếng hét chói tai của ma quỷ xuyên qua màng nhĩ của Đàn Linh Âm, khiến cô khẽ nhíu mày.
Đàn Linh Âm không quay đầu lại, giơ tay áp tờ bùa lên trán một bóng ma.
"Bây giờ tiễn ngươi lên đường trước!"
"A——" Tiếng hét thảm thiết hơn vang lên.
Bóng ma đó lập tức tan thành bọt nước, nó đã hồn phi phách tán, không còn luân hồi.
Lá bùa diệt hồn cũng bốc cháy, biến thành tro đen.
Đàn Linh Âm quay đầu nhìn ba bóng đen còn lại trong phòng, đôi môi hồng khẽ nhếch, lộ ra hàm răng trắng toát.
"Đến lượt các ngươi rồi."
Giữa tiếng khóc than của ma quỷ, tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.
Bên ngoài vang lên giọng của Liễu Vân, "Mở cửa!"
Đàn Linh Âm đành phải đi mở cửa.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin