Trong lúc họ nói chuyện, Đàn Linh Âm luôn quan sát tướng mạo của gia đình này.
Đặc biệt là Đàn Nhã Nguyệt.
Vốn dĩ là mệnh yểu, nhưng lại sống đến mười tám tuổi.
Khi Đàn Linh Âm vừa trải qua kiếp nạn, thân thể này đã năm tuổi, và vì linh hồn rời đi nên cô không có ký ức nào.
Ban đầu cô nghĩ cô bé này là mệnh yểu, thiên đạo sắp xếp cô dùng thân phận cô bé này để trải qua kiếp nạn, cũng không tính là chiếm dụng thân thể người khác.
Nhưng bây giờ xem ra cái chết yểu của cô bé này có điều gì đó không ổn.
Chẳng lẽ đây chính là việc cô phải giải quyết trong kiếp nạn này?
Đàn Linh Âm liếc nhìn Đàn Nhã Nguyệt, đôi mắt đen tối lại, lạnh lùng nói: "Tôi biết rồi."
Không ngờ Liễu Vân nhìn thấy, lập tức bảo vệ Đàn Nhã Nguyệt sau lưng, nghiến răng mắng: "Con tiện nhân, ánh mắt đó là sao? Mày cướp cuộc đời của Nguyệt Nguyệt nhà tao, còn dám trừng mắt với nó hả!?"
"Nhìn mày người không ra người, ma không ra ma, sao không chết sớm đi!"
Đàn Linh Âm khẽ nheo mắt, ngón tay bên cạnh tụ một luồng huyền lực đánh vào miệng Liễu Vân.
Liễu Vân đột nhiên cảm thấy môi đau nhói như bị điện giật, "Á! Đau quá!"
Đàn Linh Âm lạnh lùng nói: "Họa từ miệng mà ra, khẩu nghiệp của bà sẽ sớm báo ứng lên chính mình, bây giờ chỉ là khởi đầu thôi."
Nghe vậy, Liễu Vân lập tức đứng dậy, bước nhanh về phía Đàn Linh Âm.
"Tao cho mày nguyền rủa tao! Con tiện nhân đáng chết!" Liễu Vân giơ tay định tát.
"Dừng lại!" Đàn Hoành Chính đứng gần đó, nhanh chóng nắm lấy cổ tay bà ta, "Bà đánh con bé làm gì? Dù sao nó cũng là con gái bà nuôi suốt mười tám năm!"
Liễu Vân trừng mắt nhìn ông ta, "Đàn Hoành Chính, ông coi nó là con gái sao? Đừng tưởng tôi không biết ông thích nhìn trộm nó!"
Nói rồi liếc nhìn Đàn Linh Âm, "Hồi nhỏ không thấy gì, càng lớn càng giống hồ ly tinh!" Sau đó đẩy Đàn Hoành Chính một cái, "Muốn câu hồn ông già này đi!"
Đàn Hoành Chính giơ tay định đánh bà ta, nhưng bị Đàn Nhã Nguyệt chạy tới ôm lấy, "Bố ơi, đừng đánh mẹ, con sợ..."
"Không sợ không sợ, mẹ ở đây." Liễu Vân lập tức ôm cô ta an ủi.
Đàn Hoành Chính cũng thở dài nói: "Nguyệt Nguyệt đừng sợ, bố vừa rồi nóng giận."
Đàn Nhã Nguyệt khoác tay ông ta, "Hình như có Linh Âm ở nhà thì bố mẹ rất dễ cãi nhau. Liệu sau này có ảnh hưởng đến con không?"
Trong chốc lát, ánh mắt Đàn Hoành Chính nhìn Đàn Linh Âm cũng thay đổi.
"Đúng vậy, nhìn nó như quỷ hồn vậy." Liễu Vân khinh bỉ nhổ một bãi nước bọt, kéo Đàn Nhã Nguyệt ngồi lại ghế sofa.
Đàn Nhã Nguyệt lại nhẹ nhàng nói: "Thôi mẹ ạ, có lẽ con nghĩ nhiều rồi. Mẹ cũng đừng nói Linh Âm nữa. Nhìn cô ấy cũng tội nghiệp."
"Tội nghiệp gì? Nó làm đại tiểu thư nhà họ Đàn suốt mười tám năm!" Liễu Vân nói xong ôm lấy cô ta đầy thương xót. "Còn con gái ngoan của mẹ phải chịu khổ bên ngoài!"
"Đợi mai trời tạnh mưa, mẹ dẫn con đi mua sắm. Con muốn gì mẹ cũng mua cho!"
Đàn Nhã Nguyệt nằm trong lòng mẹ, ánh mắt đầy thách thức nhìn Đàn Linh Âm.
Đàn Linh Âm xoa xoa ngón tay, ánh mắt lóe lên một tia hứng thú.
Cả ba người trong gia đình này đều không phải người tốt.
Khi cô quay người lên lầu, giọng của Liễu Vân lại vang lên.
"Con nhóc chết tiệt, tao đổi ý rồi, mày thu dọn đồ đạc rồi cút ngay đi."
Giọng ngọt ngào của Đàn Nhã Nguyệt vang lên: "Nhưng mẹ ơi, ngoài trời mưa to thế này, Linh Âm sẽ bị ốm, có khi còn gặp nguy hiểm nữa."
Liễu Vân: "Mệnh nó cứng lắm, chết đi càng tốt."
Bước chân của Đàn Linh Âm không dừng lại, nhanh chóng trở về phòng.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin