Chương 5: Mộc Nhiễm biết nói năm thứ tiếng?!
“Mộc Nhiễm! Chị lừa tôi! Sao chị không xuống giúp tôi kéo bè lên?” Kỳ Quân hét lên, giọng cao vυ't làm mấy chú chim trong tổ gần đó hoảng loạn bay tán loạn.
Mộc Nhiễm lườm anh ta một cái: “Bẩn.”
Kỳ Quân tức nghẹn, chỉ còn biết lầm bầm trong họng, hậm hực kéo chiếc bè gỗ về.
Chưa đầy nửa tiếng sau, khi hai người quay lại bờ biển, những người khác không khỏi trầm trồ kinh ngạc: “Năng suất của Mộc Nhiễm và Kỳ Quân sao lại nhanh thế? Đạo cụ của chương trình dễ tìm vậy sao?”
Hai nhóm còn lại cũng bắt đầu vào trong đảo tìm kiếm. Một tiếng trôi qua, họ vẫn không tìm được gì.
Bốn người thất vọng quay lại bờ biển, nhìn thấy Mộc Nhiễm và Kỳ Quân đang chuẩn bị xuất phát.
“Đợi đã!” Phó Kiều Kiều hét lớn về phía bóng lưng của Mộc Nhiễm.
Cô ta vội chạy đến, nắm lấy cổ tay Mộc Nhiễm: “Tôi đã hỏi tổ đạo diễn rồi, cái bè này không phải là đạo cụ của chương trình, hai người không được xuất phát!”
Mộc Nhiễm liếc nhìn bàn tay đang nắm chặt cổ tay mình, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói cứng rắn: “Buông ra.”
Phó Kiều Kiều ưỡn ngực, buông tay cô ra: “Cái bè này không phải của tổ chương trình, đây là tài nguyên chung, hai người không thể độc chiếm nó!”
Kỳ Quân nhìn Phó Kiều Kiều, cảm thấy cô ta không phải dạng dễ đối phó: “Này, cô không biết nói lý lẽ à? Đây là tôi khổ sở lắm mới kéo lên được, canh tranh thì cạnh trang, sao lại đòi cướp ngang xương như thế?”
“Tiểu Nhiễm, Kiều Kiều nói đúng, đây là tài nguyên chung, hành động của cô như vậy là không hợp lý.” Cao Thiên Ca tiến lên đồng tình.
“Thầy Bạch thấy thế nào?” Mộc Nhiễm bỏ qua Cao Thiên Ca, nhìn về phía Bạch Trạch Hàn.
Bạch Trạch Hàn làm ra vẻ khó xử, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tiểu Nhiễm, tôi thấy Thiên Ca và Kiều Kiều nói đúng, tài nguyên trên đảo là của chung, mọi người nên cạnh tranh công bằng.”
“Ôi trời, hết nói nổi luôn!” Kỳ Quân nghe đến đây liền mất kiên nhẫn. Anh ta xắn tay áo, bước tới đứng chắn trước chiếc bè: “Ai dám cướp, tôi liều mạng với người đó!”
Gương mặt lạnh lùng của Mộc Nhiễm không chút thay đổi. Cô khẽ nhếch môi, cười chế giễu: “Thôi, Kỳ Quân, đưa cho họ đi, cậu không phải muốn cạnh tranh công bằng sao? Chúng ta không cần nó nữa.”
“Chị gái ơi, tỉnh táo lại đi! Tôi thắng thua rõ ràng lắm, không thể thua được đâu!” Kỳ Quân nhìn Mộc Nhiễm rời đi với dáng vẻ thản nhiên, vội vàng buông chiếc bè, nhanh chân đuổi theo.
“Chị Mộc Nhiễm, em đi tìm đạo cụ cùng hai người!” Vân Phù cũng nhanh chóng chạy theo.
“Được.” Mộc Nhiễm khẽ cười, nghiêng đầu nhìn Kỳ Quân: “Yên tâm đi, tôi sẽ giúp cậu thắng.”
Bình luận trực tiếp.
[Không biết có phải tôi ảo giác không, nhưng Mộc Nhiễm trông ngầu thật.]
[Phó Kiều Kiều vừa rồi hành xử xấu tính quá!]
[Mong chờ cú lội ngược dòng của Mộc Nhiễm!]
Ba người lại tiến sâu vào đảo.
Mộc Nhiễm dẫn đường một cách thành thạo, đưa hai người đến gần một bụi rậm: “Kỳ Quân, đến xem thử đi.”
“Sao lúc nào cũng là tôi thế? Chỗ này đâu có bẩn!”
Mộc Nhiễm chỉ dùng ánh mắt để đáp lại, Kỳ Quân bất đắc dĩ tiến lên.
“Trời ơi! Là thuyền cao su! Lại còn hai cái! Mau bơm hơi đi, mỗi người cầm một cái!”
...
Ở bờ biển, Phó Kiều Kiều cùng hai người khác.
Bạch Trạch Hàn đứng trên chiếc bè, ánh mắt khó xử nhìn hai người phụ nữ trước mặt, cuối cùng dừng lại ở Phó Kiều Kiều: “Kiều Kiều, cô thấy đó Thiên Ca là tiền bối của cô, cô nên...”
Phó Kiều Kiều chỉ vào mình, tức giận nói: “Thầy Bạch, nếu không phải tôi giữ chân Mộc Nhiễm lại, cái bè này làm sao ở dưới chân thầy được?”
Thấy Phó Kiều Kiều bắt đầu cãi cọ qua lại, giọng nói của Cao Thiên Ca có chút khó chịu: “Kiều Kiều, tôi thấy cô rất có tiềm năng, cô còn trẻ, thắng thua đâu quan trọng đến thế.”
Bình luận trực tiếp.
[Phó Kiều Kiều và Bạch Ảnh Đế đều 25 tuổi mà?]
[Ảnh Hậu Cao đúng là tiêu chuẩn kép.]
[Cạnh tranh lành mạnh mà, đúng không?]
[Tự nhiên thấy không thích Cao Thiên Ca nữa.]
[Không ai thấy Bạch Trạch Hàn có vấn đề à? Sao không để hai người phụ nữ dùng chung một chiếc bè? Hay sợ họ đánh nhau giữa biển?]
Cuối cùng, Bạch Trạch Hàn và Cao Thiên Ca đứng trên chiếc bè, chuẩn bị chèo đến hòn đảo bên cạnh.
Hai người chèo được khoảng mười mấy mét thì chiếc bè bắt đầu chìm dần.
“Trạch Hàn, có chuyện gì thế?” Cao Thiên Ca hoảng sợ nhìn đôi giày ướt của mình.
Đột nhiên, dây buộc chiếc bè bị đứt, mấy khúc gỗ trôi nổi trên mặt nước. Bạch Trạch Hàn và Cao Thiên Ca đều rơi xuống biển.
“Hahaha, chuyện gì thế này? Ảnh đế và ảnh hậu định bơi qua à?”
Kỳ Quân vác một chiếc thuyền cao su trên vai trái, tay phải kéo thêm một cái, tự tin tiến về phía ba người.
Phó Kiều Kiều mắt sáng lên, dịu dàng nói: “Kỳ Quân, tôi muốn chung đội với anh, được không?”
Kỳ Quân cười nhạt: “Cây còn có vỏ, sao cô lại không có liêm sỉ vậy?”
Anh ta đặt thuyền xuống nước, nói với vẻ hài hước: “Chị Mộc, tôi đưa Vân Phù đi trước, chị tự lo cho mình nhé.”
Kỳ Quân sợ mình bất cẩn ngã xuống nước lại bị chuột rút, nên quyết định kéo Vân Phù làm đồng đội. Lý do không muốn lập đội với Mộc Nhiễm, theo lời anh ta là: “Tôi đâu có nhiều tấm séc năm trăm vạn như thế!”
Ba người ngồi trên thuyền cao su, mỗi người hướng về một hòn đảo lân cận phía đông và phía tây.
“Mộc Nhiễm, cô có phải sớm đã biết chiếc bè gỗ này bị hỏng không? Có thể cho chúng tôi đi cùng không? Chiếc thuyền cao su đó lớn như vậy mà.” Bạch Trạch Hàn đứng dưới nước, hét lên với người phụ nữ không thèm nhìn anh ta.
“Thầy Bạch, thuyền cao su đó là đạo cụ của chương trình.” Cao Minh Lãng cầm loa hét lên, cố ý nhấn mạnh.
Bạch Trạch Hàn đỏ mặt, ho khan một tiếng, lúng túng kéo Cao Thiên Ca về phía bờ.
“Thật mất mặt! Anh vừa rồi không nhận ra cái bè bị hỏng à?” Cao Thiên Ca hất tay người đàn ông, kéo vạt váy ướt lê thê của mình, giận dữ bước lên trước.
Nhìn hai người lên bờ, Phó Kiều Kiều vội đưa khăn cho Bạch Trạch Hàn.
Anh ta nhận lấy, nói: “Thiên Ca, quấn lấy người đi, kẻo cảm lạnh.”
Cao Thiên Ca đón lấy chiếc khăn từ tay Bạch Trạch Hàn: “Cảm ơn cô nhé, Kiều Kiều.”
Phó Kiều Kiều cười gượng, trong mắt thoáng qua tia oán hận và không cam lòng.
Do không có đạo cụ, không thể ra khơi, ba người Bạch Trạch Hàn chỉ còn cách ở lại đảo Bách Hoa chờ tin tức từ nhóm của Mộc Nhiễm.
Dù sao Đảo Mặc Ưu cũng không xa, chưa đầy hai mươi phút, Mộc Nhiễm đã đến nơi. Cô neo thuyền cao su cạnh vài chiếc mô tô nước trên bờ.
Mộc Nhiễm nhìn quanh, so với hòn đảo hoang vu như đảo Bách Hoa, Đảo Mạc Ưu trông như một nơi được thiết kế tỉ mỉ để làm khu nghỉ dưỡng và giải trí.
Nhưng tổ chương trình không cung cấp bất kỳ manh mối nào về khách mời đặc biệt. Đảo Mạc Ưu rộng lớn như vậy, phải tìm thế nào đây?
“Anh có manh mối nào không?” Mộc Nhiễm quay lại hỏi người quay phim đang theo sát cô.
Người quay phim lắc đầu.
Ngay sau đó, ánh mắt Mộc Nhiễm hướng về phía tòa lâu đài lớn mang phong cách châu Âu ở trung tâm đảo, có lẽ nào là ở đó?
“Gâu gâu gâu!”
Một chú chó Corgi nhỏ không biết từ đâu chạy tới, vẫy vẫy đuôi, đầu cọ vào ống quần của Mộc Nhiễm.
Cô cúi xuống, xoa đầu chú chó, rồi cầm lấy tấm thẻ trong miệng nó lên xem: “Đi đến căn nhà gỗ.”
Mộc Nhiễm đứng dậy, nhìn xung quanh, thấy một căn nhà gỗ ẩn sau vài cây cổ thụ cao lớn, cô mỉm cười, nhưng lại đi ngược hướng với căn nhà gỗ đó.
Bình luận trực tiếp.
[Manh mối bảo đến căn nhà gỗ mà?]
[Mộc Nhiễm định đi đâu?]
[IQ của Mộc Nhiễm sao thế này, cứ tưởng cô ta thông minh cơ mà.]
Đột nhiên, Mộc Nhiễm quay lại, bước đến chỗ người quay phim, kẹp tấm thẻ trong tay, giơ lên trước ống kính.
“Thấy dòng chữ trên này chưa?” Giọng nói của cô mang theo ý cười.
Bình luận trực tiếp.
[Đây là... bút xóa à?]
[Lâu đài?]
[Người viết thẻ này làm việc cũng quá cẩu thả rồi, đúng là dở khóc dở cười.]
[Mộc Nhiễm quá giỏi, còn bóc cả bút xóa ra.]
[Chưa từng thấy chương trình nào mà thẻ gợi ý lại dùng bút xóa để chỉnh sửa, đúng là mở mang tầm mắt.]
[Có lẽ do tổ chương trình vô ý viết sai nên phải sửa lại thôi?]
Mộc Nhiễm chú ý đến lớp đất bùn ẩm quanh căn nhà gỗ không hề có dấu chân nào, cô chắc chắn rằng khách mời đặc biệt không thể ở đó.
Quả nhiên, khi đến lâu đài, một chàng trai trẻ mặc lễ phục đuôi tôm tươi cười bước ra chào đón: “Mộc Nhiễm, chào mừng cô đến lâu đài này làm khách. Tôi là quản gia Lưu Đông Đông. Nếu cô muốn giải cứu nam khách mời đặc biệt, cần hoàn thành một nhiệm vụ nhỏ.”
Mộc Nhiễm theo chân Lưu Đông Đông bước vào tòa lâu đài nguy nga trước mặt: “Nhiệm vụ gì?”
Lưu Đông Đông chỉ vào vài người đang đứng thành hàng trong sảnh lớn tầng một, đáp: “Nam khách mời đặc biệt đang ở trong lâu đài này. Nếu cô đoán đúng quốc tịch của những người hỗ trợ, họ sẽ cung cấp manh mối về vị trí của khách mời đặc biệt cho cô. Lưu ý, mỗi người cô chỉ được hỏi một câu thôi.”
Đối mặt với những người bạn quốc tế đến từ nhiều quốc gia, gương mặt trắng trẻo của Mộc Nhiễm không biểu lộ cảm xúc gì. Cô nở nụ cười nhạt, bước đến trước một nam khách mời mặc đồ đầu bếp.
“Anh ta đến từ Ý.”
Mộc Nhiễm liếc qua đĩa mì Ý trên tay người đàn ông, rồi cất tiếng chào bằng một tràng tiếng Ý lưu loát: “Xin chào, tôi có thể hỏi nam khách mời đặc biệt ở đâu không?”
Người đàn ông ngạc nhiên trước cách phát âm chuẩn gốc người Ý của cô, lắp bắp trả lời: “Không... không biết.”
Mộc Nhiễm hơi sững lại, ánh mắt quay sang Lưu Đông Đông.
Lưu Đông Đông mỉm cười nhắc nhở: “Mộc Nhiễm, cô không thể hỏi trực tiếp như vậy được đâu.”