Mộc Nhiễm bước đến trước mặt nam khách mời thứ hai, người sở hữu vẻ ngoài cực kỳ ấn tượng. Cô ngẩng đầu, chăm chú nhìn vào mái tóc vàng và đôi mắt xanh của anh ta.
"Vị này là người Pháp."
Ngay sau đó, Mộc Nhiễm dùng tiếng Pháp chào hỏi: "Chào anh, xin hỏi nam khách mời bí ẩn đang ở tầng mấy?"
Nam khách mời người Pháp khẽ cúi người, mỉm cười lịch thiệp: "Ồ, xin chào quý cô xinh đẹp, không ngờ tiếng Pháp của cô cũng rất tốt, nam khách mời bí ẩn ở tầng một."
"Cảm ơn anh."
Mộc Nhiễm tiếp tục bước đến trước mặt nam khách mời thứ ba, quan sát anh ta từ đầu đến chân.
Nam khách mời này cũng nở một nụ cười thân thiện, chìa tay về phía cô.
Mộc Nhiễm nhón lấy một viên kẹo bơ cứng của Thụy Sĩ từ tay anh, đưa vào miệng rồi nhận xét: "Người này là người Thụy Sĩ."
Cô lại hỏi bằng tiếng Thụy Sĩ rất lưu loát: "Chào anh, nam khách mời bí ẩn đang ở hướng nào?"
Người đàn ông chỉ tay về phía sau cô: "Ngay sau lưng cô."
Bình luận:
【Kẹo bơ Thụy Sĩ? Tôi sốc thật sự, cái này liên quan gì đến Thụy Sĩ?】
【Ai còn nhớ loại kẹo nhân caramel ấy không?】
【Không ai nhận ra Mộc Nhiễm nói được rất nhiều thứ tiếng sao?】
【Là sinh viên tiếng Pháp, tôi khẳng định phát âm của cô ấy rất chuẩn.】
【Tôi là sinh viên tiếng Ý cũng đồng ý với bạn bên trên!】
【Không ngờ cô ấy còn nói được cả tiếng Thụy Sĩ!】
【Bị cô ấy thu hút mất rồi!】
Chỉ còn lại nam khách mời cuối cùng, anh chàng này ăn mặc rất thời thượng, gương mặt lại mang nét đặc trưng của người thủ đô.
Khi Mộc Nhiễm còn đang phân vân liệu anh ta có phải người trong nước không, người đàn ông bất ngờ dịch người sang bên trái.
"Kimchi sao?"
Cô bước tới cái bàn phía sau anh, chỉ vào bát đồ ăn: "Anh ta là người Hàn Quốc."
Sau một lúc suy nghĩ, Mộc Nhiễm dùng tiếng Hàn hỏi: "Xin hỏi, nam khách mời bí ẩn có phải ở trong căn phòng kia không?"
"Đúng vậy."
Mộc Nhiễm khẽ cong môi, tự tin bước về phía căn phòng vừa được chỉ. Cô dừng lại trước cửa, bình thản nói: "Ra đây đi."
Nghe nói vị khách mời này là người bình thường, không phải người nổi tiếng. Cô thật sự rất tò mò rốt cuộc anh ta trông như thế nào.
Cánh cửa từ từ mở ra, một người đàn ông cao lớn mặc áo sơ mi xanh nhạt và quần tây đen bước ra, lịch lãm giới thiệu: "Chào mọi người, tôi là nam khách mời bí ẩn, Trình Bắc Cổ."
Mộc Nhiễm nhướng mày, ánh mắt thoáng chấn động, khó tin nhìn chằm chằm vào gương mặt quen thuộc ấy. Cô bước lên vài bước để xác nhận, trong lòng thầm hét lên ba chữ: Cố Bắc Thành!
Anh ta tại sao lại tham gia chương trình hẹn hò này? Trình Bắc Cổ, cái tên này đúng là anh ta tự nghĩ ra!
Cố Bắc Thành là tổng giám đốc điều hành của công ty điện ảnh lớn nhất đế đô, nhưng anh chưa bao giờ xuất hiện trong giới giải trí. Vì vậy, xét theo một cách nào đó, anh đúng là "người thường."
"Lẽ nào Mộc Nhiễm quen Trình tiên sinh?" MC Lưu Đông Đông trêu chọc khi thấy ánh mắt Mộc Nhiễm dán chặt vào Cố Bắc Thành.
Mộc Nhiễm vội vàng hoàn hồn, bước lùi lại, giữ khoảng cách xa với anh ta: "Không quen."
Bình luận trực tiếp:
【Nam khách mời này đẹp trai quá!】
【Còn đẹp hơn cả Bạch ảnh đế!】
【Mộc Nhiễm bị hớp hồn rồi à?】
【Cô ấy chắc lại định chiêu trò dụ dỗ nam khách mời!】
【Không ưa Mộc Nhiễm.】
Mộc Nhiễm cúi đầu đứng yên tại chỗ, dường như đang suy nghĩ gì đó. Đột nhiên, cô cảm nhận được một ánh mắt đầy áp lực đang nhìn mình. Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt cô va phải ánh mắt sâu xa của Cố Bắc Thành.
"Chúng ta có thể quay về đảo rồi." Có lẽ vì đang trong chương trình phát sóng trực tiếp, giọng nói của Cố Bắc Thành dịu hơn so với hôm qua.
Mộc Nhiễm thầm tính toán làm sao để tránh mặt người đàn ông này trong những tập tiếp theo, cô chẳng có chút cảm tình nào với vị tổng tài này. Nếu anh ta chọn cô làm bạn hẹn thì phiền phức to.
"Mộc Nhiễm, đang nghĩ gì thế? Cô muốn ngồi chung mô tô nước với tôi, hay đi một mình?" Cố Bắc Thành lạnh lùng liếc nhìn cô, ánh mắt thoáng chút hài hước.
"Tôi đi một mình." Cô thoáng nhìn gương mặt anh ta, đáp lời một cách dứt khoát.
Không đợi Cố Bắc Thành nói thêm, cô nhanh chóng trèo lên chiếc mô tô nước, khởi động và tăng tốc, lao vυ't ra mặt biển.
Nhìn theo bóng lưng cô, Cố Bắc Thành hơi bất ngờ, khẽ nhướng mày, khóe môi nhếch lên, rồi cũng nhanh chóng đuổi theo.
Trên mặt biển, hai người sóng đôi tiến về phía trước. Không có máy quay trực tiếp, Mộc Nhiễm cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Cô quay sang nhìn anh, ánh mắt hai người chạm nhau, Mộc Nhiễm lập tức cảnh giác.
"Anh tham gia chương trình hẹn hò này làm gì?" Cô hỏi, giọng đầy nghi hoặc. Mộc Nhiễm lo rằng Cố Bắc Thành, bạn của tên tra nam Bạch Trạch Hàn, sẽ cản trở kế hoạch của cô.
Cố Bắc Thành nhìn sâu vào mắt cô, ánh mắt như muốn hút cô vào trong. Anh mỉm cười, không để lộ chút cảm xúc: "Vậy mà cô còn nói không quen tôi?"
Mộc Nhiễm ngượng ngùng quay mặt đi, thầm mắng mình thật ngốc, tối qua vừa bảo không quen anh ta.
Cô mất kiên nhẫn đáp: "Tôi quen ai thì cũng không liên quan đến anh."
Không muốn đôi co thêm với người đàn ông, cô vặn tay ga, tăng tốc, bỏ anh lại phía sau.
Gió biển mang giọng nói lạnh lẽo của Cố Bắc Thành truyền đến bên tai Mộc Nhiễm: "Bởi vì ông nội tôi."
Mộc Nhiễm giả vờ không nghe thấy, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười mỉa mai.
Trong lòng cô thầm nghĩ: Cố tổng đúng là một người cháu hiếu thảo.
Khi cả hai vị khách mời bí ẩn đặt chân lên đảo Bách Hoa, Cao Minh Lãng dẫn đầu nhóm nhân viên đến nhiệt tình chào đón.
"Chị Nhiễm, chị thấy tôi với cái gã khách mời kia, ai đẹp trai hơn?" Kỳ Quân lén lút tiến lại gần Mộc Nhiễm, không quên liếc nhìn Cố Bắc Thành với ánh mắt đầy khó chịu.
Cảm nhận được sự thù địch, Cố Bắc Thành nhìn thẳng vào Kỳ Quân, ánh mắt sâu thẳm, lạnh lùng như muốn xuyên qua đối phương.
Kỳ Quân rùng mình, sợ hãi lùi lại, nép sát về phía sau Mộc Nhiễm. Chỉ một ánh nhìn của người đàn ông kia đã khiến cậu như ngồi trên đống lửa.
Mộc Nhiễm bực mình né tránh Kỳ Quân đang cố tình lại gần, thản nhiên đáp: "Anh ta."
Kỳ Quân đen mặt, làm lơ thái độ khó chịu của Mộc Nhiễm, tiếp tục nài nỉ:
"Chị Nhiễm, hay chúng ta tạo couple đi? Tôi thấy chị cũng là người nghiêm túc tập trung cho sự nghiệp, so với mấy nữ khách mời khác, tôi vẫn thích chị hơn."
"Cũng là người?" Mộc Nhiễm nhướng mày, nhìn Kỳ Quân với ánh mắt chế nhạo. Gã này còn mặt dày tự nhận mình nghiêm túc.
Kỳ Quân nghẹn lời, không biết phản bác thế nào.
Khi nhiệm vụ đầu tiên trên đảo Bách Hoa kết thúc, Mộc Nhiễm giành được chiếc lều, còn Kỳ Quân thì nhận được bộ dụng cụ chống muỗi.
Cao Minh Lãng bắt đầu giới thiệu danh tính của hai khách mời bí ẩn:
"Xin chào các bạn khán giả trong phòng livestream, tôi xin giới thiệu hai vị khách mời đặc biệt. Đây là Tống Tiêu, bếp trưởng của nhà hàng ba sao Michelin. Còn đây là Trình Bắc Cổ, huấn luyện viên trượt tuyết."
"Sau đây, bốn nam khách mời đã sẵn sàng cho vòng tiếp theo. Ai chiến thắng vòng này sẽ được chọn một nữ khách mời cùng ở trong căn nhà gỗ sang trọng nhất trên đảo Bách Hoa tối nay."
"Nhiệm vụ của vòng này là trong vòng một tiếng, bốn nam khách mời phải tìm tám thùng nước tinh khiết được giấu trên đảo, người mang về nhiều thùng nhất sẽ chiến thắng, bắt đầu!"
Kỳ Quân là người đầu tiên lao vào rừng, Tống Tiêu và Bạch Trạch Hàn nhanh chóng đuổi theo. Chỉ có Cố Bắc Thành vẫn thong thả, từng bước chậm rãi tiến vào.
Ánh mắt si mê của Phó Kiều Kiều dán chặt vào bóng lưng Cố Bắc Thành. Có lẽ cô nên chuyển mục tiêu rồi.
Cao Thiên Ca liếc Phó Kiều Kiều một cái, hừ lạnh: "Chỉ nhìn khí chất của Trình Bắc Cổ thôi cũng đủ biết anh ta chẳng phải huấn luyện viên trượt tuyết đơn giản như vậy, con nhỏ này lúc nào cũng muốn trèo cao."
Cao Thiên Ca khoanh tay, nhìn quanh cảnh sắc trên đảo, trong lòng không ngừng lo lắng: Không biết Bạch Trạch Hàn có thắng được không? Nếu thua thì tối nay mình phải ngủ lều à?
"Tiểu Nhiễm à, cô đang làm gì thế?" Nghe giọng phó đạo diễn Trần Lượng gọi, mọi người ngẩng lên thì thấy Mộc Nhiễm đang thành thạo dựng lều.
Mộc Nhiễm đứng thẳng dậy, kéo tay áo lên lau mồ hôi trên trán, đáp:
"Dựng lều, chuẩn bị chỗ ngủ tối nay."
"Đúng là biết thân biết phận, biết Bạch Trạch Hàn sẽ không chọn cô nên tự lo đường lui, phải không?" Phó Kiều Kiều bước tới, giọng điệu đầy châm chọc.
Mộc Nhiễm lạnh nhạt liếc Phó Kiều Kiều, rồi cúi đầu tiếp tục công việc.
Phó Kiều Kiều không chịu nổi thái độ thờ ơ của Mộc Nhiễm, lớn giọng:
"Mộc Nhiễm, tôi đang nói chuyện với cô đấy!"
Mộc Nhiễm ngẩng lên, ánh mắt sắc bén như dao găm nhìn thẳng vào gương mặt hống hách của Phó Kiều Kiều. Cô chỉ tay về phía Cao Thiên Ca đang đứng không xa: "Bạch Trạch Hàn mà thắng được? Kể cả thắng, anh ta sẽ chọn cô sao? Tốt nhất, khi tôi còn chút kiên nhẫn, biến khỏi tầm mắt tôi ngay."
"Hừ!" Phó Kiều Kiều tức giận giậm chân, nghiến răng bỏ đi