Tình Yêu Từ Trên Trời Giáng Xuống: Ảnh Hậu Trùng Sinh Lật Đổ Giới Giải Trí

Chương 4: Tôi giỏi chứ hả!

Mộc Nhiễm không biểu lộ chút cảm xúc nào, liếc nhìn Kỳ Quân một cái, cô cứu anh ta không phải vì lo lắng hay quan tâm, mà chỉ để sau này có thêm bạn bè, thêm con đường. Chứ sống chết của người đàn ông này, với cô, chẳng đáng bận tâm.

Một lát sau, máy bay của đội đạo diễn hạ cánh, mọi người vội vã xuống máy bay.

“Kỳ Quân, cậu không sao chứ?”

Đạo diễn Cao Minh Lãng hối hả chạy đến chỗ Kỳ Quân đang ngồi bên đống lửa, ánh mắt lướt qua người anh ta. Thấy Kỳ Quân không có vấn đề gì nghiêm trọng, ông mới yên tâm phần nào.

Kỳ Quân là người mới, xuất thân từ nhóm nhạc nam, nhưng lại có bối cảnh mạnh nhất trong số tám khách mời. Nếu cậu "hoàng tử giới giải trí" này xảy ra chuyện gì, cả ê-kip không ai gánh nổi hậu quả.

“Có chuyện gì được chứ, người tốt ắt có phúc.”

Kỳ Quân vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Mộc Nhiễm với khuôn mặt không chút cảm xúc. Trong ánh mắt anh ta ngoài sự biết ơn, còn có chút ý vị khó đoán.

Một lát sau, thiết bị của chương trình đã chuẩn bị xong.

Cao Minh Lãng hào hứng tuyên bố: “Khán giả livestream thân mến, địa điểm chúng ta đang đứng là hòn đảo nổi tiếng Bách Hoa. Bây giờ, chương trình chính thức được bắt đầu, chuyến phiêu lưu hai ngày một đêm. Chỉ khi các khách mời hoàn thành nhiệm vụ sinh tồn trên đảo hoang thì mới có quyền hẹn hò, lựa chọn bạn đời.”

Ông dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Bây giờ, chúng ta bắt đầu nhiệm vụ đầu tiên – Giải cứu hai khách mời nam đang ở hai hòn đảo bên cạnh là đảo Mặc Ưu và đảo Saipan.”

“Trước khi giải cứu, sáu khách mời phải tìm các công cụ mà chương trình đã giấu ở một góc nào đó trên đảo. Dù hai hòn đảo kia là đảo phụ của đảo Bách Hoa, nhưng khoảng cách cũng khá xa, chỉ khi tìm được công cụ, mọi người mới có thể đến nơi an toàn.”

“Vì chỉ có Tiểu Nhiễm và Kỳ Quân nhảy dù hạ cánh, nên hai người sẽ tạm thời được ghép cặp với nhau và có thêm một lợi thế tìm kiếm vật phẩm trước nửa tiếng, cùng với ba lần nhận gợi ý từ đạo diễn.”

Kỳ Quân cười khẽ, huých khuỷu tay vào Mộc Nhiễm: “Thế là chúng ta thành cặp đôi đầu tiên rồi đó.”

“Lúc đó tôi nên để cậu chết chìm luôn.” Mộc Nhiễm nhìn thẳng vào ống kính, miệng cười nhưng giọng nói lạnh như băng.

Bạch Trạch Hàn liếc nhìn hai người đang mắt qua mày lại bên cạnh, trong lòng dâng lên sự bực bội. Biết vậy, lúc đó anh ta cũng nhảy dù cho xong.

Ở phía bên kia, Phó Kiều Kiều cau mày khó chịu hỏi: “Đạo diễn, vậy còn chúng tôi thì sao?”

Ba nữ một nam, "sói nhiều, thịt ít".

Cao Minh Lãng nghiêm túc đáp: “Tự chia đội đi.”

Vài phút sau, các khách mời đã hoàn thành việc chia đội.

Phó Kiều Kiều với Vân Phù một đội.

Bạch Trạch Hàn với Cao Thiên Ca một đội.

Mộc Nhiễm với Kỳ Quân là đội đầu tiên tiến vào đảo.

Mộc Nhiễm đi với tốc độ nhanh, nhanh đến mức bỏ xa nhân viên quay phim phía sau.

Kỳ Quân, với nụ cười ranh mãnh trên môi, bước theo sát cô. Anh ta nghiêng mặt, nở nụ cười tinh nghịch nhìn Mộc Nhiễm.

Khoảng cách giữa hai người khá gần, hơi thở của Kỳ Quân phả nhẹ lên mặt cô.

“Mộc Nhiễm, tôi nên báo đáp ân cứu mạng của chị thế nào đây? Hay chị làm bạn gái tôi đi, tài nguyên công ty tôi để chị chọn thoải mái, sau này tôi nuôi chị.”

Đây là lần thứ hai Mộc Nhiễm nghe nói ai đó sẽ nuôi cô. Nếu là trước đây, chắc chắn cô sẽ cảm động lắm. Nhưng giờ đây, cô hiểu rằng tự mình dựa vào bản thân mới là điều quan trọng nhất.

Mộc Nhiễm dừng bước, nghiêng người nhìn anh, giọng thản nhiên: “Tôi thấy bẩn.”

“Đổi cách khác mà báo đáp đi.” Mộc Nhiễm nghiêng người, tránh xa Kỳ Quân với vẻ ghét bỏ.

Kỳ Quân này chẳng biết đã xịt bao nhiêu nước hoa lên người, mùi nước hoa nồng nặc.

Kỳ Quân thử dò hỏi: “Năm mươi vạn thì sao?”

Mộc Nhiễm liếc anh ta một cái, không thèm quay đầu lại, tiếp tục bước đi.

Kỳ Quân chẳng hiểu gì, ngơ ngác nhìn theo bóng dáng cô.

Một lúc sau, giọng nữ lạnh lẽo vang lên từ phía trước: “Cậu thấy mạng mình rẻ mạt đến vậy sao, Kỳ thiếu gia?”

Kỳ Quân vẫn không bỏ cuộc, nói tiếp: “Năm trăm vạn thì sao!”

Mộc Nhiễm khựng lại, như đang suy nghĩ gì đó, ánh mắt dừng ở bụi cây cách đó không xa.

Xung quanh toàn là những cây cổ thụ cao lớn, sao ở đây lại đột nhiên có bụi cây thấp?

“Sao thế?” Kỳ Quân bước lên.

“Không có gì.” Mộc Nhiễm cười nhạt, tiếp tục đi.

Đường dưới chân họ có chút dốc, nhưng không quá khó đi. Xung quanh có nhiều cây ăn quả, nếu không có thức ăn, có thể hái vài quả ăn lót dạ.

“Năm trăm vạn được chưa? Mộc Nhiễm, chị nói gì đi chứ!”

Đây là lần đầu tiên Kỳ Quân bị một người phụ nữ làm khó dễ. Trước giờ toàn là các mỹ nhân đổ xô về phía anh ta.

Hai người tiếp tục đi thêm một đoạn đường, nhân viên quay phim phía sau cũng đã đuổi kịp, hỏi liệu họ có muốn gợi ý từ tổ chương trình không.

“Muốn, muốn, muốn!” Mới chưa đầy nửa tiếng, Kỳ Quân đã hoàn toàn kiệt sức.

“Không cần.” Mộc Nhiễm từ chối.

Đối mặt với vẻ đẹp lạnh lùng của Mộc Nhiễm, Kỳ Quân không dám giận, cũng chẳng dám nói gì. “ Mộc Nhiễm, chị có nhận ra không?”

Mộc Nhiễm quay đầu, ánh mắt không vui nhìn gương mặt cợt nhả của anh: “Gì cơ?”

“Dáng người của chị đẹp thật đấy.”

Kỳ Quân tiến lên một bước, ghé sát tai cô thì thầm: “Đi theo tôi đi, tôi có hàng loạt tấm séc năm trăm vạn chờ chị đây.”

“Thật không? Lại đây một chút.”

Mộc Nhiễm nhếch môi cười, đuôi mắt hồ ly toát lên nét quyến rũ. Cô nắm lấy cà vạt trước ngực anh, kéo mạnh và đẩy anh ta áp sát vào một thân cây.

Ngay sau đó, cô nhẹ nhàng nâng chân, đạp mạnh vào thân cây dừa phía sau rồi nhanh chóng lùi lại.

Kỳ Quân vẫn chưa hiểu chuyện gì, nhắm mắt lại, chờ đợi hành động tiếp theo của cô.

“Bộp...”

“Bộp...”

“Á...đau chết mất!”

Kỳ Quân ôm đầu kêu la, trừng lớn mắt nhìn mấy quả dừa rơi lăn lóc dưới đất. Anh ta bật dậy, phẫn nộ lao về phía Mộc Nhiễm.

“Mộc Nhiễm, chị không nể mặt tôi phải không?” Kỳ Quân tháo cà vạt, vứt mạnh xuống đất.

Ánh mắt Mộc Nhiễm vẫn lạnh lùng, không chút sợ hãi: “Cậu không muốn vì chuyện này mà bị toàn bộ chương trình tẩy chay đấy chứ?”

Chương trình này, ngoài Bạch Trạch Hàn và Cao Thiên Ca có lượng fan đông đảo, những người khác hoặc ít nổi tiếng, hoặc đã hoàn toàn chìm nghỉm.

Kỳ Quân dù giàu có, đẹp trai và có nhiều tài nguyên, nhưng vì lối sống phóng túng, không đáng tin, dần dần mất hết thiện cảm của fan hâm mộ. Quản lý của anh ta buộc anh ta tham gia chương trình này để xây dựng hình tượng "chú sói con chung tình".

Kiếp trước, dù đã rời khỏi giới giải trí, Mộc Nhiễm vẫn luôn quan tâm đến nơi mà cô từng gắn bó. Hai ba tháng sau, Kỳ Quân hoàn toàn sụp đổ hình tượng, thậm chí bị phong sát trong giới giải trí.

Kỳ Quân sầm mặt, nhếch môi cười gượng: “Tốt nhất là chị nên ngoan ngoãn, đừng để tôi nắm được điểm yếu nào.”

“Đó là cách cậu đối xử với người đã cứu mạng mình à?” Mộc Nhiễm thản nhiên bước sang một bên.

Kỳ Quân chỉ tay vào máy quay: “Chị không sợ tất cả cảnh vừa rồi sẽ được phát sóng sao?”

“Máy quay chưa bật.” Mộc Nhiễm uể oải phẩy tay, tiếp tục đi về phía trước.

Nguồn điện trên đảo có hạn, để tiết kiệm pin, máy quay chỉ được bật khi đạo diễn yêu cầu ghi hình.

Kỳ Quân đứng ngẩn ra, quay đầu nhìn nhân viên quay phim. Nhân viên cũng lúng túng gật đầu, hiển nhiên không ngờ Mộc Nhiễm lại chú ý đến chuyện này.

“Kỳ Quân, phía trước có một đoạn dốc nhỏ, cậu nhìn xem phía dưới có gì không?” Mộc Nhiễm dừng lại, tay chỉ về phía dốc bùn trước mặt.

Đảo Bách Hoa nổi tiếng là hoang dã, trên đường đi họ đã gặp không ít loài động vật nhỏ.

“Có rắn không nhỉ?” Ánh mắt Kỳ Quân đầy lo sợ, nhìn chằm chằm vào bụi cỏ gần dốc bùn.

Mộc Nhiễm lạnh lùng liếc nhìn anh ta, giọng đầy khinh thường: “Xuống xem đi.”

“Tôi... tôi không dám, cỏ ở đó động đậy rồi kìa!”

“Máy quay bật rồi, đang phát trực tiếp đấy.” Mộc Nhiễm nhắc nhỏ.

“Hả? Vì hình tượng to lớn trong mắt fan nữ, tôi đi đây!” Kỳ Quân nghiến răng, nhảy xuống dốc.

Bất chợt, tiếng hét của anh ta làm mấy chú chim trên cây giật mình bay đi: “Mộc Nhiễm, trời ơi, có một chiếc bè gỗ này!”

Mộc Nhiễm khẽ nhếch môi: “Kéo nó lên đi.”

“Kéo kiểu gì đây? Nặng thế này, bẩn thế này.” Từ bé đến lớn, Kỳ Quân chưa từng làm việc nặng nhọc, nhìn chiếc bè đầy bùn đất mà lúng túng không biết xử lý ra sao.

“Cậu mù à? Không nhìn thấy sợi dây phía sau cậu sao?” Mộc Nhiễm nhíu mày khó chịu, tên này đúng là chẳng làm được trò trống gì.

Phải mất rất nhiều sức lực, Kỳ Quân mới kéo được chiếc bè lên dốc. Anh ta thở hồng hộc, tự hào nhìn vào máy quay: “Các chị em, nói xem, tôi giỏi đúng không?”

Nhân viên quay phim lắc đầu.

“Không giỏi à?” Kỳ Quân ngơ ngác hỏi.

Nhân viên quay phim thản nhiên đáp: “Máy quay chưa bật.”