Khi nói đến chuyện chính sự, Tô Vân hơi ngồi thẳng người lên: “Những gì Ô Du nói cũng không sai lệch lắm, nhưng anh ta không nói đó là ý nguyện của cô các anh. Nếu như người trong cuộc muốn như vậy, chúng tôi cũng không có lý do gì để từ chối.”
Dù sao thì cái chết cũng là một chuyện mà trong phạm vi nhất định, người ta có thể tự mình lựa chọn. Nếu như cô của nhà họ Ô thực sự muốn ra đi một cách yên tĩnh, vậy Tô Vân cũng không có ý kiến. Chỉ cần cô của nhà họ Ô có thể sớm đến ký giấy đồng ý.
Ô Du thấy Tô Vân nhắc đến mình, liền nhỏ giọng giải thích: “Tại tôi nghe chuyện cô rời nhà ra đi quá mức kinh sợ, nên đã quên mất…”
Đã nhiều năm không gặp cô, cộng thêm những năm này Ô Du cũng không có ấn tượng tốt đẹp gì về cô, bây giờ cho dù đã biết chân tướng, cũng rất khó lập tức thay đổi cách nhìn. Vô ý thức hắn đã không để ý đến một điều, thực ra trong chuyện này, ý nghĩ của người trong cuộc mới là quan trọng nhất.
“Cái đầu em để làm gì vậy hả?” Ô Cẩn tức giận lại cốc đầu Ô Du một cái.
Ô Du không thể phản bác lời này, chỉ đành ấm ức cúi đầu xuống.
Tô Vân khép quạt lại, vỗ nhẹ vào lòng bàn tay rồi nói: “Nếu là ý nguyện của cô Ô, vậy tôi có thể mang giấy đồng ý đến tìm cô ấy ký tên được không? Chuyện hỏa táng này, nói cho cùng vẫn cần người nhà hoặc người trong cuộc đồng ý. Hiện tại hỏa táng cũng đang phổ biến, cơ quan nhà nước có toàn quyền trực tiếp hỏa táng thi thể, nhưng nhà tang lễ tư nhân như tôi thì không có quyền đó. Nếu như không có giấy đồng ý, mà tôi tự ý hỏa táng, vậy chẳng khác nào phạm tội.”
Nếu không có ai tố giác thì chắc chắn sẽ không ai để ý, chỉ là Tô Vân có nhiều kẻ thù, nếu cô vụиɠ ŧяộʍ hỏa táng thi thể, vậy chắc chắn sẽ bị người ta đưa đến đồn cảnh sát một chuyến.
Ô Cẩn hiểu ý gật đầu: “Đúng vậy, chuyện này tôi cũng đã tìm hiểu qua một lần, phát hiện nhà nước có luật pháp liên quan đến vấn đề này, nhưng không tính là quá nghiêm ngặt, thuộc dạng bất lực không truy cứu. Nhưng nếu bị tố cáo, vậy sẽ phải dính vào kiện tụng. Nhưng tình trạng tinh thần của cô tôi không tốt lắm, không chắc có thể ký tên được. Nếu cô ấy không ký được, tôi ký có được không?”
Về việc này, Tô Vân do dự một lát rồi nói: “Nếu cô ấy không có người thân trực hệ nào muốn ký tên thì anh có thể ký.”
Vốn dĩ Tô Vân cho rằng Ô Cẩn nghe xong lời này sẽ thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ anh ta lại nhíu mày, dường như cảm thấy chuyện này còn phiền phức hơn cả việc lén lút lo hậu sự cho cô mình.
“Sao vậy? Lời tôi nói có vấn đề gì sao?” Tô Vân khó hiểu hỏi.
“Đúng vậy đó anh, hôm qua em chẳng đã nói với anh rồi sao? Tô Vân tìm anh chính là để bàn chuyện ký tên mà.” Ô Du cũng nhỏ giọng hỏi.
Ô Cẩn tức giận trừng mắt nhìn Ô Du: “Em không nói nếu cô không có người thân trực hệ, em cứ nói chuyện kiểu nửa vời như vậy với ai hả? Đầu óc em có vấn đề thật sao?”
Nếu không phải có nhiều người ngoài ở đây, cộng thêm cả hai lại là anh em ruột thịt, Ô Cẩn thật muốn mắng cho một trận.
Ô Du vẫn chưa ý thức được mình sai ở đâu, ấm ức nói: “Thì cô còn người thân trực hệ nào nữa, chẳng phải là ông nội và cha sao? Chắc chắn ông nội không thể đến rồi, vậy coi như anh không được, còn có cha nữa mà, chẳng phải cũng vậy sao?”
Nhìn thấy vẻ mặt buồn rầu của Ô Cẩn, Tô Vân cuối cùng cũng nhận ra điều gì: “Không đúng, người thân trực hệ nhất của một người phụ nữ mấy chục tuổi, là chồng và con của cô ấy, thứ yếu mới là cha mẹ, tiếp theo mới đến anh em. Bất kể pháp luật quy định như thế nào, xét về huyết thống, ít nhất là phải tính như vậy.”
Ô Cẩn thở dài, bất đắc dĩ gật đầu: “Đúng… Vốn dĩ anh không muốn nói, thật sự rất khó nghe, nhưng mà… Cô anh trước kia bị tai nạn giao thông rất nặng, bị một người đàn ông nhặt về…”