Sau Khi Thiên Kim Thừa Kế Nhà Tang Lễ

Chương 30

Thực ra chỉ khi nào người thân trực hệ đều đã mất thì mới có thể để cháu trai thay mặt ký tên, nhưng nhà họ Ô cũng coi như là danh gia vọng tộc, Ô Cẩn lại là gia chủ hiện tại, thêm thân phận cháu ruột, đến ký tên cũng được.

Ô Du không ngờ vẫn chưa xong chuyện, hắn lại là lần đầu nghe nói về quy định hỏa táng, cảm thấy hơi rợn người, liền đáp ứng về nói lại với Ô Cẩn.

Lâm Lang tiễn Ô Du đang vội vã ra về, rồi quay lại hỏi: “Quản lý, vậy có phải nên chuẩn bị quan tài rồi không?”

Quan tài không giống vàng mã và vòng hoa, có thể đợi thi hài đến rồi mới làm, quan tài cần chọn gỗ, sơn, phơi khô, chạm khắc, cả quá trình làm việc phải mất cả tháng trời, cho nên thời xưa người ta hoặc mua quan tài có sẵn, hoặc là phải tranh thủ lúc người còn sống mà đặt làm theo yêu cầu.

Tô Vân nghĩ ngợi rồi lắc đầu: “Trước mắt không cần gấp, tôi đoán nhà họ Ô chắc sẽ mua thẳng hũ đựng tro cốt, không dùng đến quan tài đâu.”

“Nhưng lễ đường cũng cần một cái chứ.” Lâm Lang nhớ quy trình được ghi trong sổ tay của nhà tang lễ, khách hàng làm tang lễ thường cần một cỗ quan tài không đậy nắp riêng, sau đó quan tài đó sẽ bị thiêu cùng với thi hài.

Đây là dịch vụ đặc biệt của Nhà tang lễ Tây Thành, họ kiên trì chuẩn bị thêm một cỗ quan tài cho khách hàng, nói là để người đã khuất dưới suối vàng cũng có chỗ an nghỉ, nhưng phần lớn mọi người cảm thấy tốn kém vô ích nên không muốn đến.

Tô Vân tính toán số quan tài hiện có trong nhà tang lễ rồi nói: “Tôi nhớ chiều cao và vóc dáng cô của Ô Du, vừa hay trong kho có một cái gần giống, cứ dùng cái đó đi, tôi nghĩ nhà họ Ô cũng không muốn rắc rối thêm, chỉ muốn giải quyết mọi chuyện trong im lặng thôi.”

Ngày hôm sau, Ô Cẩn đến vào giữa trưa, đi cùng Ô Du, vừa gặp mặt đã thay mặt Ô Du xin lỗi Tô Vân, nói Ô Du thất lễ ở Thanh Vân sơn trang, Ô Du cũng khéo léo xin lỗi, nói lúc đó hắn không cố ý, chỉ là lỡ lời.

Hai anh em thái độ khá tốt, bất kể có phải vì nhờ người giúp đỡ nên mới hạ mình hay không, ít nhất cũng tỏ ra thành ý.

“Không sao, tôi cũng không để bụng lắm, dù sao Ô Du cãi nhau với tôi đến giờ có thắng được lần nào đâu.” Tô Vân cười nói.

“Cô…” Ô Du định cãi lại thì bị Ô Cẩn liếc mắt, đành ấm ức cúi đầu: “Xin lỗi, là tôi sai rồi, không nên cãi nhau với cô.”

Tô Vân thản nhiên khoát tay: “Thường thì những người nói vậy cũng chỉ là giả bộ xin lỗi thôi, chứ trong lòng không hề hối cải, lần sau vẫn dám tái phạm, nếu vậy thì tôi sẽ không chấp nhận lời xin lỗi của anh nữa, để lần sau tôi mắng anh thì anh khỏi chiếm thế thượng phong về mặt đạo đức mà mắng lại tôi.”

Ô Du tức đến á khẩu không trả lời được: “Tôi đã xin lỗi rồi, dựa vào đâu mà cô không chấp nhận? Cô không chấp nhận thì cô lấy đâu ra thế thượng phong về mặt đạo đức?”

“Anh Ô ơi nhìn anh ta kìa, em nói có đúng không? Rõ ràng là anh ta không thật lòng.” Tô Vân thuần thục mách lẻo, cứ như đã làm việc này vô số lần rồi.

Thế là Ô Du lại bị ăn đòn một trận, đã hơn hai mươi tuổi đầu rồi mà vẫn cứ bị coi là thằng em trai ngốc nghếch.

Ô Du ồn ào cuối cùng cũng chịu yên phận, cho dù nhìn Tô Vân với ánh mắt như muốn phun ra lửa, vẫn cứ phải nhẫn nhịn.

Ô Cẩn nhấp một ngụm nước Diễm quỷ đưa tới, phát hiện đó chỉ là nước sôi để nguội bình thường, sau đó anh ta khựng lại một chút. Anh ta còn tưởng sẽ có trà, không ngờ Tô Vân thật sự đối đãi với ai cũng chỉ bằng nước sôi để nguội. Bất quá, vì vừa mới đánh em trai một trận, anh ta cũng rất khát, uống thứ này cũng vừa vặn.

“Tô Vân, chuyện lúc trước chắc hẳn em đã nghe Ô Du nói rồi. Chuyện của cô tôi đúng là thật, bây giờ cô ấy vẫn còn đang nằm trong bệnh viện. Bác sĩ nói, chỉ còn mấy ngày nữa thôi. Nhưng cô ấy không muốn gặp ông nội, tang lễ cũng hy vọng được diễn ra yên tĩnh. Nếu như tôi đến nhà tang lễ Tân Thành, vậy chắc chắn sẽ truyền đến tai ông nội. Cho nên tôi chỉ có thể đến tìm em.” Ô Cẩn một lần nữa giải thích sự tình.