Nói đến đây, Ô Cẩn dừng lại, dường như đang xoắn xuýt không biết phải nói thế nào để bớt khó nghe.
Tô Vân dứt khoát nói tiếp giúp anh ta: “Sau đó người đàn ông kia đã không chữa trị tốt cho cô ấy, cũng không cho cô ấy đi đâu, giữ ở nhà làm vợ, còn sinh con cho hắn?”
Có một số chuyện chỉ cần có khởi đầu, thì có thể đoán được kết cục, giống như tất cả mọi người đều biết những cô gái bị lừa bán sẽ gặp phải chuyện gì, những sự việc bi thảm như vậy cũng không hiếm gặp.
Ô Cẩn gật gật đầu: “Cô tôi bị ngã xe gãy chân, vốn dĩ cô ấy muốn đến bệnh viện chữa trị, kết quả bị ngã trên đường thì bị người đàn ông đó nhặt được. Tiền bạc trên người cô ấy đều bị hắn lấy hết, chân bị thương cũng không được chữa trị, chỉ dùng mấy bài thuốc dân gian cầm cự, khiến cho chân cô ấy đến mức không đứng dậy nổi nữa. Tiếp theo chính là chuỗi ngày bị đánh chửi và cưỡиɠ ɧϊếp.”
Bị một người đàn ông nhặt về, cũng chẳng khác gì bị bọn buôn người bắt cóc. Nếu như có thể quay lại, liệu cô của nhà họ Ô có đồng ý với yêu cầu của cha mình mà không nhảy xe nữa hay không?
Tô Vân im lặng lắng nghe, khi Ô Cẩn dừng lại thì hỏi: “Cô Ô không nghĩ đến việc nhờ cha đến cứu cô ấy sao?”
“Không có cơ hội. Lúc đầu cô ấy bị thương rồi nhiễm trùng, sau đó người đàn ông đó còn đưa cả cha mẹ hắn đến, ngày đêm canh giữ, không cho cô ấy ra ngoài, không cho mở cửa sổ, đến cả ăn cơm cũng không được tự mình làm, sống không bằng một con chó.” Ô Cẩn nói, tức giận đến mức bóp nát chiếc ly thủy tinh trong tay.
Ngồi đối diện, Tô Vân liếc mắt nhìn tay anh ta, ra hiệu cho Diễm quỷ đổi cho anh ta một chiếc ly khác, sau đó bảo Quỷ sai A Hưu xử lý vết thương cho anh ta.
Ô Cẩn với giọng điệu cảm ơn, không để cho Quỷ sai A Hưu giúp đỡ, mà tự mình bắt tay vào việc băng bó.
Những chuyện này Ô Cẩn không nói với ai cả, hôm nay vì muốn cô mình được an táng chu đáo, anh ta không thể không nói ra.
Ô Du đứng bên cạnh nghe mà choáng váng, hắn vốn hoàn toàn không biết những chuyện này, nếu như hắn biết, khi hôm qua hắn đến truyền lời, sẽ không tùy tiện và bực bội như vậy, còn cảm thấy cô thật phiền phức.
Tô Vân đợi Ô Cẩn băng bó xong, tiếp tục hỏi: “Vậy cô Ô đã trở về bằng cách nào?”
Đến đây, Ô Cẩn khựng lại một chút, hắn lắc đầu: “Chuyện này… không rõ ràng, cô tôi không nói, cô ấy dường như đột nhiên xuất hiện ở cổng nhà cũ, quản gia chú Lưu nhận ra cô ấy, liền bí mật đưa cô ấy vào nhà, thông báo cho cha tôi, cha tôi lập tức đưa cô đến bệnh viện kiểm tra, phát hiện sức khỏe không ổn, mới nói cho tôi biết.”
Nhưng từ lúc cô sinh con đến khi trở về, hoàn toàn là một khoảng trống, việc kiểm tra và nằm viện là thật, đó chính là cô Ô Cẩn, chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian đó cô không muốn nói, bọn họ cũng không tiện hỏi, tránh làm cô ấy thêm đau lòng.
Tô Vân khẽ nhíu mày, lại mở quạt xếp phe phẩy: “Vậy sao… Chọn ngày không bằng gặp ngày, vậy ngày mai đi, ngày mai tôi sẽ mang theo giấy tờ đến bệnh viện thăm cô Ô, ai trong các anh sẽ dẫn đường cho tôi?”
Việc cô nhà họ Ô đột nhiên trở về chắc chắn không thể để mọi người biết, huống hồ sự việc của cô Ô khá tế nhị, cho dù là vì danh tiếng của chính bà ấy, cũng không thể để lộ ra ngoài, cho nên việc bà ấy nằm viện chắc chắn phải được giữ bí mật.
“Tôi tôi tôi! Tôi đi!” Ô Du lập tức xung phong nhận việc, vội vàng muốn bù đắp lỗi lầm.
“Em làm được không đấy? Đừng có đưa Tô tiểu thư vào chỗ khỉ ho cò gáy đấy!” Ô Cẩn nghi ngờ nhìn hắn, nhìn trái nhìn phải, cảm thấy chi bằng đưa địa chỉ để Tô Vân tự đi còn đáng tin hơn.
Ô Du vội vàng nói: “Xin lỗi anh, hôm qua em không được nghiêm túc lắm, bởi vì luôn nghe người khác nói xấu về cô, nhưng em không biết sự thật lại là như vậy, em thật sự muốn chuộc lỗi, anh à, anh để em đi đi mà?”