Nói cách khác, đây gọi là đốt đèn trong nhà xí – tự tìm cái chết.
Bên ngoài tiếng hô giá không ngừng. Thông thường ba món đồ cuối cùng của buổi đấu giá, trừ khi đã được nhân vật lớn đặt trước, nếu không thì ai trả giá cao nhất sẽ được. Nhất là Tô gia rất rõ ràng là muốn bức tượng Ngọc Quan Âm cuối cùng, chiếc đèn hoa sen kia và thước Đinh Lan đều đáng để tranh giành.
Tô Vân suy nghĩ một hồi, lắc đầu: “Dù sao thì mua về chắc cũng không có nhiều người thực sự thắp ở nhà. Huống hồ MC cũng đã nói, đề nghị người mua sau khi có được hãy tìm chuyên gia giám định. Đã nói như vậy rồi mà còn muốn thắp ở nhà thì đó là số mệnh của họ, không cần phải lo.”
Vì Tô Vân không tranh giành, nhân viên quỷ cũng không có ý định khuyên cô làm người tốt. Vừa rồi người nhóm lửa nói một tiếng cũng là cảm thấy món đồ kia có thể mua, bây giờ Tô Vân đã rõ ràng không có hứng thú thì thôi vậy, dù sao phía sau còn có thước Đinh Lan mà cô thích.
Giá của đèn hoa sen dừng ở năm trăm sáu mươi vạn, bị một người không rõ danh tính mua.
Tiếp theo là bức tượng Ngọc Quan Âm kế cuối. Vừa mới được đưa lên, MC còn chưa giới thiệu xong thì đã có người báo giá, nhìn ra được là rất gấp gáp. MC liền dứt khoát không kéo dài thời gian, trực tiếp bắt đầu báo giá của từng phòng riêng.
Bức tượng Ngọc Quan Âm có dung mạo xinh đẹp, chất ngọc tốt, thời gian đủ, vô luận là dùng để trấn trạch hay làm quà mừng thọ đều vô cùng phù hợp, cho nên có mấy nhà tranh nhau. Tô gia càng ra giá mỗi lần hơn năm mươi vạn, một bộ dáng quyết tâm phải có được.
Khi giá vượt quá tám trăm vạn thì có người do dự. Vì một bức tượng Ngọc Quan Âm như thế mà đối đầu với Tô gia là không nên, hơn nữa với cái giá này, hoàn toàn có thể mua được món đồ có tiêu chuẩn tương đương ở chỗ khác, không cần phải tranh giành với Tô gia.
Xem xét đến thể diện của nhà họ Tô, cùng với việc mọi người đều nghe nói, ngọc Quan Âm này là mua cho cô con gái nhỏ vừa mới tìm về của nhà họ Tô, người ta mất con nhiều năm như vậy, cưng chiều một chút cũng là điều rất bình thường, nên giá cứ từ từ dừng ở mức hơn 1000 vạn.
Đợi người đấu giá tuyên bố mức giá cuối cùng, tinh thần Tô Vân hơi dao động, cuối cùng cũng đến lượt chiếc thước Đinh Lan mà cô mong đợi, món đồ này cô dù thế nào cũng phải mua bằng được.
“Đây là món đồ đấu giá cuối cùng của buổi tối hôm nay, một chiếc thước Đinh Lan với chất liệu không rõ, niên đại ước chừng vào thời Đường, sau khi được khai quật dù đã được giám định hay bảo quản thế nào, đều chưa từng bị mục nát, các vạch khắc trên thước vẫn rất rõ ràng… Xét đến ý nghĩa và công dụng đặc biệt của nó, giá khởi điểm là một ngàn vạn, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn 5 vạn.” Người đấu giá nói xong, gõ búa ra hiệu bắt đầu.
Tô Vân lập tức ra tay ấn nút 2000 vạn, trực tiếp nhân đôi giá của nó.
Người đấu giá còn chưa kịp phản ứng, vừa định hô giá của những người khác, lập tức bị nghẹn lại: “Ờ… Khách ở phòng Vũ Đường đã ra giá 2000 vạn, hiện tại là mức giá cao nhất, có ai muốn tiếp tục tăng giá không, 2000 vạn lần một, 2000 vạn lần hai…”
Lúc này lại có khách ở một phòng khác hô giá, là 2100 vạn.
Bởi vì các phòng khách đều dùng tên hiệu, trừ khi là giống như nhà họ Tô mua ngọc Quan Âm công khai rõ ràng, nếu không thì ai cũng không biết là ai.
Tô Vân không chút do dự ấn 30 triệu, kết quả lại có người nhảy vào tăng thêm 100 vạn, giống như cố ý tranh giành với Tô Vân, các phòng khác đều im lặng, ngay cả người đấu giá cũng chậm lại tốc độ báo giá, muốn xem hai bên có tiếp tục tranh nhau hay không.
“31 triệu lần một, còn ai muốn tăng giá không? Công dụng của chiếc thước Đinh Lan này tôi tin là quý ông quý bà ngồi đây đều đã hiểu rõ…” Người đấu giá vừa báo giá vừa lớn tiếng chờ đợi Tô Vân ra giá, dù sao người vừa mới tăng một hơi 1000 vạn chắc chắn là đã chuẩn bị sẵn sàng.