Sau Khi Thiên Kim Thừa Kế Nhà Tang Lễ

Chương 20

MC cuối cùng cũng tìm được cơ hội để hô giá. Quỷ tân nương hồi hộp tham gia vào, cô ấy vẫn chưa quen với việc này, mỗi lần đều tăng thêm một vạn.

Phòng khách của Thanh Vân sơn trang đều có tên riêng. Căn phòng Tô Nhất Linh ở lại được gọi là Vũ Đường, bởi vì tên mẹ ruột của Tô Vân là Quý Vi Đường. Hai người kín đáo thể hiện tình cảm qua cái tên này.

“Phòng khách Vũ Đường tăng giá một vạn, hiện tại là một trăm bảy mươi tám vạn, còn ai muốn tăng giá nữa không?” Âm thanh của MC vô cùng kích động, như thể đã thấy khoản hoa hồng kếch xù.

Khi gần đến hai trăm vạn, tốc độ tăng giá dần chậm lại, nhưng vẫn còn vài người trong các phòng khách tranh nhau. Lúc này Quỷ tân nương có chút do dự, bởi vì vượt quá hai trăm vạn là rất đắt.

Tô Vân nhìn cô ấy một cái, nói: “Không sao đâu, cứ mua đi. Tôi vừa mua quần áo cho bọn họ cũng gần bằng giá này rồi, cô và A Diễm cũng phải có chứ.”

Trong mắt Tô Vân, việc nuôi gia đình là phải công bằng. Một người có thì những người khác nếu không có, cũng cần phải đổi thành vật phẩm có giá trị tương đương.

Thế là Quỷ tân nương tiếp tục tăng giá, mỗi lần đúng một vạn, tuyệt đối không hơn, keo kiệt đến mức thành thục.

Cuối cùng, người đang tranh với họ là một chị gái nhà giàu không chịu nổi cách tăng giá mỗi lần một vạn như trêu ngươi, nổi cáu lên liền không tiếp tục trả giá nữa. MC thừa cơ hội này chốt giá, tổng giá trị là hai trăm ba mươi lăm vạn. Vòng tay được đóng gói tại chỗ và sẽ được đưa đến phòng riêng sau khi buổi đấu giá kết thúc.

Sau khi mua được chiếc vòng tay mong muốn, Diễm quỷ và Quỷ tân nương lăn sang phía bên kia ghế sô pha, khoanh tay nghiên cứu xem chia nhau thế nào.

Những món đồ đấu giá tiếp theo cũng là một vài món đồ cổ, chủng loại đều khá phổ biến, giá cũng không đắt hơn vòng tay ngọc hình Khổng Tước Vũ kia bao nhiêu.

Giá cứ từ từ tăng lên. Cuối cùng đến món thứ ba từ dưới lên là chiếc đèn Trường Minh hình hoa sen. MC giới thiệu rằng tác dụng của nó tạm thời chưa rõ, bởi vì nó mới được khai quật, cho nên nếu mua về thì cần phải tìm chuyên gia để xác định xem chiếc đèn hoa sen này rốt cuộc là đèn Trường Minh hay dùng vào việc khác.

Người nhóm lửa ngẩng đầu nhìn một cái, quay sang nói với Tô Vân: “Quản lý, đó là đèn hoa sen dẫn xác chết. Bọn họ đã đào mộ người chuyên dẫn xác chết, e là gặp xui xẻo rồi.”

Tô Vân nghe vậy liền ngồi thẳng người, tập trung nhìn: “Có điểm giống, nhưng có chút khác biệt. Nhị sư phó, chú chắc chứ?”

“Chắc chắn. Thời cổ xuất hiện nghề dẫn xác chết này, thực chất là đạo sĩ hỗ trợ đưa thi thể về quê hương, cho nên phải thắp một chiếc đèn hoa sen thay thế đèn Trường Minh bảy ngày trong nhà để dẫn đường. Tác dụng cũng không khác mấy, cũng là để cho thi thể và quỷ hồn nhìn thấy. Còn chiếc đèn này, hẳn là một người chuyên dẫn xác chết sau khi chết tự làm cho mình, tác dụng không phải dẫn đường mà là xua đuổi.” Người nhóm lửa nhanh chóng giải thích, tránh cho Tô Vân định mua lại bỏ lỡ thời gian đấu giá.

Người chuyên dẫn xác chết cả đời đưa người chết, đôi khi còn kiêm thêm việc khác. Đến khi chết, để tránh cương thi hoặc quỷ hồn vẫn tìm đến mình, họ sẽ làm một loại đèn hoa sen xua đuổi, dùng để giữ mộ. Chỉ cần đèn hoa sen trong mộ vẫn sáng, thi thể của họ sẽ không bị người lợi dụng, cũng không bị yêu ma quỷ quái phá hoại.

Tô Vân xoa cằm: “Nếu là xua đuổi thì mua về nhà thắp lên chắc cũng không có vấn đề gì nhỉ? Còn có thể tránh được tà khí.”

Nhưng người nhóm lửa nói: “Quản lý, vật này tuy làm theo kiểu dáng đèn hoa sen, nhưng bản chất vẫn là một loại đèn Trường Minh. Đèn Trường Minh đặt trong mộ thì không sao, nhưng đặt ở nhà thì chẳng phải là nói nhà cũng giống như mộ sao?”