Sau Khi Thiên Kim Thừa Kế Nhà Tang Lễ

Chương 22

Nhưng Tô Vân từ đầu đến cuối không hề ra giá nữa, người đấu giá dù cố gắng kéo dài thời gian thế nào, cũng phải gõ búa lần thứ ba, chiếc thước Đinh Lan bị người khác mua mất.

Người của Tô Vân trong phòng nhìn sắc mặt bình tĩnh của Tô Vân, nhất thời không hiểu vì sao Tô Vân lại từ bỏ.

Một lát sau, Diễm quỷ nhỏ giọng hỏi: “Quản lý, sao cô không tiếp tục ra giá? Không phải vừa nói là muốn lấy bằng được sao?”

Tô Vân dựa vào gối ôm, nhẹ nhàng cười: “Bởi vì người tranh giành với tôi, là Ô Du, chính là người buổi chiều ở ngoài cửa giả làm người giàu có với chúng ta đó, nếu hắn thông minh hơn một chút, lúc tôi hô ba chục triệu thì dừng tay, tôi đã mua rồi, bây giờ hắn cứ nhất quyết muốn đấu với tôi, thì chiếc thước Đinh Lan đó, chắc chắn sẽ bị trả lại.”

Quả nhiên, nửa tiếng sau, cùng với đôi vòng tay ngọc hình Khổng Tước Vũ bằng phỉ thúy được đưa đến còn có chiếc thước Đinh Lan, tổng giám đốc của buổi đấu giá tươi cười đi theo vào.

“Tô tiểu thư, xin chào, sự việc là như thế này, đây là hai món hàng cô đã ra giá, nhưng người đã đấu giá thành công chiếc thước Đinh Lan kia trong tài khoản không có đủ tiền để thanh toán ngay lập tức, cho nên, theo quy tắc, chiếc thước Đinh Lan sẽ được bán cho người trả giá cao thứ hai, cô xem có còn thích nó không?” Tổng giám đốc đứng bên cạnh ghế sofa cúi người hỏi han.

“Được, cứ quẹt thẻ đi.” Tô Vân cười, đưa thẻ của mình ra.

Buổi đấu giá là hình thức trả tiền ngay nhận hàng ngay, chưa bao giờ có chuyện cứ ra giá lấy được rồi sau đó xoay sở tiền trả từ từ, nhiều nhân vật lớn tham gia đấu giá như vậy, coi trọng chính là quy tắc đơn giản và đáng tin cậy, không trả được tiền thì chuyển xuống cho người kế tiếp, vô cùng đơn giản và rõ ràng.

Thanh Vân sơn trang có hợp tác với ngân hàng, có thể chuyển khoản số tiền lớn trực tiếp, tổng giám đốc thấy nhân viên ngân hàng bên kia đã in hóa đơn thành công, lập tức thở phào nhẹ nhõm, việc họ đặt chiếc thước Đinh Lan ở vị trí cuối cùng cũng là đã tính toán nó có thể kiếm được bao nhiêu tiền, nếu cuối cùng bị trả lại, sẽ khiến Thanh Vân sơn trang cũng bị mất mặt.

Tổng giám đốc cung kính đưa hóa đơn cho Tô Vân xem qua, rồi đeo găng tay mở hộp quà, để Tô Vân kiểm tra xem vật phẩm có đúng hay không.

Trong hộp, một đôi vòng tay và một chiếc thước Đinh Lan dài hơn 30 cm đều được bảo quản hoàn hảo, từ khí tức trên đó có thể thấy, đồ vật mới được khai quật không lâu đã được đưa đến đấu giá.

Tô Vân xác nhận với tổng giám đốc đồ vật không có vấn đề, bảo Diễm quỷ và Quỷ tân nương trực tiếp chọn vòng tay, còn cô thì tự tay vuốt ve chiếc thước Đinh Lan.

Tổng giám đốc đứng bên cạnh nhìn thấy thì hết hồn, đó là đồ cổ đó, lại trực tiếp dùng tay sờ, quả thực là người gan dạ, nếu lỡ làm hỏng thì chẳng khác nào ném 30 triệu xuống sông.

Xác định không mua nhầm, Tô Vân ngẩng lên nhìn tổng giám đốc vẫn đứng im, mở miệng nói: “Đồ vật tốt, cảm ơn tổng giám đốc đã mang đến, mời ngài về ạ.”

“Không cần… đóng gói lại sao?” Tổng giám đốc ngơ ngác, ông dẫn theo cả một đội đến, người bình thường mua loại đồ cổ này, đều sẽ yêu cầu bảo quản chân không các kiểu, chỉ sợ bị va chạm, đây là lần đầu tiên ông gặp người không cần đóng gói hay biện pháp bảo vệ nào.

“Không cần, tôi mang về trực tiếp, cứ yên tâm, coi như sau này nó có hỏng, tôi cũng sẽ không tìm các người gây phiền phức.” Tô Vân cười nói.

Nghe Tô Vân nói vậy, tổng giám đốc cũng yên tâm, ông liền dẫn đội của mình rời đi.

Đợi bọn họ vừa đi, Tô Vân trực tiếp lấy chiếc thước Đinh Lan ra, ném cho Lâm Lang, cô nói: “Này, giao cho anh giữ đó, từ ngày mai, sau này việc ướp xác và làm quan tài, đều do anh làm.”

Lâm Lang cẩn thận đón lấy, trong mắt anh, đây không phải là chiếc thước Đinh Lan, đây là 30 triệu!