Sau Khi Thiên Kim Thừa Kế Nhà Tang Lễ

Chương 11

Tô Vân cười lạnh một tiếng, biết anh đang nghĩ gì: “Vậy nên những bộ quần áo này là do chính bọn họ chọn, tôi trả tiền. Tôi chỉ thích kiểu dáng đơn giản, hợp thời trang là được. Nhanh lên, dán da mới vào đi, tôi đói rồi.”

Đương nhiên quản lý cũng đói bụng, điều đó thể hiện rõ trên khuôn mặt nhăn nhó của cô, nhưng xét thấy Lâm Lang không có quần áo mới, nên sau khi ra khỏi biệt thự, Tô Vân bảo các nhân viên cứ đi chơi trước, cô dẫn Lâm Lang đi là được, hơn nữa ở đây, cũng chỉ có cô và Lâm Lang cần ăn cơm đàng hoàng.

Điều này khiến đầu bếp có chút do dự, ông ồm ồm nói: “Quản lý, hôm nay mấy người nhà họ Tô đến không có ý tốt, chỉ có một mình ngài không an toàn, hay là tôi và A Hỏa đi theo ngài nhé?”

“Không cần, tôi dẫn anh ta là được rồi, mọi người cứ yên tâm đi chơi, vốn dĩ là để chúc mừng, đừng vì mấy thứ không ra gì mà hỏng tâm tình.” Tô Vân dùng quạt xếp vỗ vỗ vào bụng Lâm Lang, cô định vỗ ngực anh, nhưng vì đối phương quá cao, không với tới được.

Đầu bếp khinh bỉ liếc nhìn thân hình Lâm Lang: “Cậu ta có ích lợi gì chứ?”

Tô Vân nở một nụ cười lười biếng: “Có thể đánh nhau.”

Lý do này thuyết phục được đám nhân viên, bọn họ không thể phản bác, nhân vật tầm cỡ như tổ sư gia quả thật rất giỏi đánh nhau.

Mọi người trong nhà tang lễ vẫy tay tạm biệt nhau ở hành lang, đợi khi các nhân viên đi rồi, Tô Vân dùng quạt xếp gõ gõ vào cánh tay Lâm Lang, ra hiệu anh đi theo mình, và Lâm Lang nhìn thấy, lúc Tô Vân dùng quạt chạm vào cánh tay mình, tử quang trên người anh thoáng chốc dịu đi.

Lâm Lang nhìn chiếc quạt xếp có hình đầu lâu trắng mà Tô Vân luôn mang theo bên mình, muốn nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng vẫn im lặng, mỗi người đều có bí mật riêng, lúc không nên nói thì nên ngậm miệng.

Thanh Vân sơn trang có trung tâm thương mại riêng, có thể coi như nơi tiêu khiển cho các quý cô thích đi dạo phố, còn chuẩn bị đủ loại dịch vụ trọn gói, chỉ cần có tiền, là có thể tận hưởng mọi dịch vụ mình muốn trong sơn trang.

Trên đường đến trung tâm thương mại, Lâm Lang phát hiện Tô Vân rất quen thuộc với nơi này, quen thuộc đến mức hoàn toàn không cần người dẫn đường, cứ như đã đến đây vô số lần.

“Rất tò mò đúng không?” Tô Vân đột nhiên lên tiếng, cũng không nhìn anh.

“Phải.” Lâm Lang khẽ gật đầu.

Tô Vân bước chân không dừng lại: “Vậy thì cứ coi như đó là một phần phúc lợi của anh, làm tốt mỗi tháng sẽ dùng những thứ anh tò mò để thay thế phúc lợi.”

Lâm Lang nghe vậy thì trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không hiểu sao chủ đề lại nhảy sang chuyện này: “Tại, tại sao?”

Vừa đến cửa trung tâm thương mại, Tô Vân dừng lại, quay đầu lại nghiêm túc nói với anh: “Bởi vì tôi keo kiệt.”

Lần đầu tiên gặp người lý luận cho sự keo kiệt của mình một cách chính đáng như vậy, Lâm Lang cảm thấy chỉ mới vào nhà tang lễ này một ngày mà tam quan của mình đã bị gột rửa đến chẳng còn gì.

Tô Vân dẫn Lâm Lang, người đang xây dựng lại tam quan của mình, vào một tiệm đồ nam, bắt đầu chọn quần áo cho anh, nhìn một lượt, vẫn chưa thực sự hài lòng, cô quay lại hỏi Lâm Lang: “Anh có thích kiểu nào không?”

Lâm Lang từ nhỏ đã sống trong đạo quán, rất ít khi mặc lễ phục kiểu phương Tây, anh nhìn từng bộ quần áo trong tiệm rồi lắc đầu.

Lúc này có nhân viên cửa hàng đến giới thiệu: “Vị tiểu thư này, vị tiên sinh này, nếu không hài lòng, hay là chọn kiểu kinh điển? Bộ ba món đen trắng sẽ không bao giờ sai, hơn nữa giá cả cũng hợp lý, hai vị thấy sao?”

Tô Vân nhìn mấy bộ lễ phục kiểu dáng thực ra đã rất lỗi thời mà nhân viên cửa hàng đưa tới, đang định lắc đầu thì liếc thấy anh cả nhà họ Tô vừa bước vào, lần này chỉ có một mình anh ta.

Với vóc dáng cao như Lâm Lang, rất dễ dàng để họ bị phát hiện, anh cả nhà họ Tô nhanh chóng bước tới, anh ta nhìn Tô Vân, Lâm Lang và những bộ quần áo bên cạnh, ra hiệu cho nhân viên cửa hàng đi trước, đợi nhân viên đi rồi, anh ta mới lên tiếng: “Em còn sống sao? Tại sao không về nhà họ Tô?”