Sau Khi Thiên Kim Thừa Kế Nhà Tang Lễ

Chương 10

Lâm Lang càng khó hiểu: “Vì sao?”

Nghe vậy, Tô Vân chậm rãi nghiêng đầu nhìn anh: “Vì tôi không vui thì có thể mắng một lúc tám người. Họ ăn nói vụng về, bị cười nhạo chỉ biết tối đến chui xuống gầm giường trốn tránh, thật đáng thương nếu không được tôi mắng cho một trận.”

“...” Lâm Lang đột nhiên có một nhận thức mới về sự đáng thương. Anh nghĩ mãi không ra, ma quỷ chui xuống gầm giường người ta trả thù thì có gì đáng thương?

Nhưng các nhân viên ma quỷ lại đồng loạt gật đầu, làm ra vẻ yếu đuối khổ sở, chứng minh họ thật sự rất đáng thương.

Tô Vân mặc kệ những suy nghĩ rối bời của Lâm Lang, chỉ ân cần hỏi thêm một câu: “Vậy, đồng chí Lâm Lang, anh cần thay bộ quần áo nào đó để còn hành động không? Hay anh muốn kín đáo một chút?”

“Quần áo để hành động... Là dạng gì?” Lâm Lang liếc nhìn ba nhân viên nam còn lại, luôn cảm thấy gu thẩm mỹ của những con quỷ sống lâu năm này dường như vẫn còn ở thế kỷ trước.

“Kiểu Trung Quốc hay kiểu phương Tây đều có, tùy anh thích, nhưng kích cỡ có thể hơi có vấn đề. Anh cao hơn A Hưu, nhưng lại thấp hơn hai vị sư phụ, thật khó vừa vặn. Quần áo của họ có vẻ không có cái nào anh mặc vừa. Đợi lát nữa tôi dẫn anh đi mua, tôi thấy anh có vẻ rất thích kiểu cách này.” Tô Vân nói xong, phe phẩy quạt đi ra cửa.

Lâm Lang ngẩn người một lát, đột nhiên bị gán cho là “rất thích”, chợt muốn đuổi theo nói không cần, như vậy không hay lắm, nhưng lại bị Diễm quỷ giữ lại. Anh cúi xuống nhìn tay áo của mình, rồi chuyển tầm mắt lên khuôn mặt của Diễm quỷ: “Cô... Không bị bỏng sao?”

Diễm quỷ đột nhiên buông tay ra, giũ giũ mấy lần, phát hiện mình chỉ vừa chạm vào tay áo đạo bào của Lâm Lang một chút mà đã bị bỏng mất một lớp da: “... Bỏng chết bà rồi! Cái thứ tử quang này của anh thật sự không phải đồ giả sao?”

Thực ra ngay khi Lâm Lang vừa đến nhận việc, họ đã nhận ra người mang tử quang toàn thân này chắc chắn không đơn giản. Đương nhiên, so với thứ tử quang dọa ma kia, điều khiến ma quỷ khó chấp nhận hơn chính là việc anh mặc đạo bào Thiên Sư màu tím. Người có tu vi như vậy đi qua, ma quỷ đều phải hô một tiếng “Người đến”.

Nhưng thấy Lâm Lang còn trẻ, Diễm quỷ vẫn rất khó xác định, đây là tử quang tự phát ra từ người Lâm Lang. Bây giờ cô ấy tận mắt thấy da mình bị bỏng, lộ ra xương cốt màu đỏ tươi bên dưới, khiến cô ấy không thể không tin, đây là một vị Tổ tông thật sự.

Tô Vân thấy họ không đi theo, lại quay trở lại, nhìn thấy da trên lòng bàn tay của Diễm quỷ bị cháy hết, còn có xu hướng lan ra cánh tay, liền giơ quạt xếp lên khẽ gõ một cái, lập tức ngăn chặn sự thiêu đốt, chỉ là da chắc chắn phải vẽ lại.

Lâm Lang kinh ngạc nhìn Tô Vân, không ngờ cô lại có thể ngăn chặn tử quang thiêu đốt quỷ hồn, nhưng dù anh tính thế nào, Tô Vân cũng chỉ là một người bình thường.

Diễm quỷ ấm ức đưa tay cho Tô Vân xem: “Quản lý, da...”

“Được rồi, coi như cô bị tai nạn lao động, tự nhiên cô chạm vào người ta làm gì? Cô xem bốn kẻ kia có ai ngốc đến mức đi chạm vào đâu.” Tô Vân tức giận dùng quạt đẩy cái xương cốt đang chĩa vào mình của Diễm quỷ ra.

“Ai biết đó là đồ thật chứ...” Diễm quỷ nghiến răng lẩm bẩm, thổi thổi vào xương cốt của mình, “Hơn nữa, tôi cũng chỉ muốn nói rõ với anh ấy về phúc lợi của nhân viên chúng ta thôi mà.”

Lâm Lang nghe vậy cũng sững sờ: “Phúc lợi?”

Quỷ tân nương đang giúp Diễm quỷ thổi thổi thì nhỏ giọng nói: “Đúng vậy, lương tháng của chúng tôi là ba ngàn, tiền thưởng và phúc lợi hàng tháng là tặng những thứ chúng tôi thích hoặc cần, việc mua quần áo cho anh cũng nằm trong khoản phúc lợi này.”

Nghe vậy, Lâm Lang nghiêng đầu nhìn Tô Vân, ánh mắt anh chứa đựng nhiều điều, khó khăn mở miệng: “Vậy——”