Sau Khi Thiên Kim Thừa Kế Nhà Tang Lễ

Chương 9

Nếu không biết đường đi, khách có thể gặp bất kỳ nhân viên phục vụ nào ở các ngã rẽ, họ sẽ dẫn đường cho khách một đoạn. Vì Thanh Vân sơn trang rất coi trọng không gian riêng tư và sự thoải mái của khách hàng, nên mỗi nhân viên phục vụ chỉ được phép hoạt động trong khu vực làm việc của mình. Việc thay phiên dẫn đường cũng là để tránh tình trạng khách bị làm phiền.

Tô Vân không cần nhờ người dẫn đường mà khá quen đường dẫn mọi người đến biệt thự đã được thuê. Đây là khu biệt thự cho khách bên ngoài, một số người giàu có sẽ thuê trọn một biệt thự trong trang viên. Có thể họ sẽ gặp những khách khác ở trong biệt thự.

Đến biệt thự, Tô Vân đưa thẻ phòng cho đám quỷ trước để họ tự chọn phòng theo ý thích.

Quỷ sai A Hưu thích số 4, Quỷ tân nương và Diễm quỷ thích số 2 và 6, người nhóm lửa và đầu bếp thì không quan trọng, phòng nào cũng được.

Sau khi chia phòng xong, Diễm quỷ và Quỷ tân nương đang phân vân không biết nên ngủ ở đâu vì cả hai vẫn muốn ở chung một phòng để tối còn tâm sự. Tình bạn thân thiết của họ hoàn toàn không thể cưỡng lại được kiểu trò chuyện thâu đêm ở khách sạn như thế này.

Tô Vân cầm thẻ phòng số 1 của mình, tiện miệng nói: “Dù sao chúng ta cũng ở đây mấy hôm, các cô cứ mỗi ngày đổi một phòng chẳng phải tốt sao?”

Hai quỷ chợt bừng tỉnh, nhao nhao khen quản lý thật thông minh. Sau đó, cả nhóm kéo nhau lên lầu, bàn bạc lát nữa sau khi dọn dẹp phòng xong sẽ đi ăn gì.

Trong Thanh Vân sơn trang có rất nhiều tiện nghi giải trí, còn có các đầu bếp chuyên về tám trường phái ẩm thực lớn của Trung Quốc và cả đầu bếp đạt sao Michelin. Về cơ bản là muốn ăn gì cũng có, ngay cả những nguyên liệu và trái cây quý hiếm từ khắp nơi trên thế giới cũng được vận chuyển về mỗi ba ngày một lần. Tuy nhiên, đồ ăn thì phải trả tiền riêng, chỉ có các bữa ăn theo tiêu chuẩn của khách sạn là không tính phí.

Tô Vân chẳng có gì để dọn dẹp. Cô đợi những người khác thu dọn xong thì đến phòng cô để quyết định lát nữa sẽ đi ăn gì và buổi tối chơi gì.

Nửa tiếng sau, mọi người tập trung đông đủ, Tô Vân ngẩn người. Cô thấy các nhân viên kỳ cựu của nhà tang lễ đều đã thay trang phục theo sở thích, chỉ có Lâm Lang vẫn mặc bộ đạo bào mộc mạc của mình. Sự tương phản này khiến Lâm Lang trông thật đáng thương.

“Khoan đã… Đây là quần áo gì vậy?” Tô Vân giơ quạt xếp chỉ vào mọi người, khó hiểu hỏi.

Lâm Lang cũng hoang mang nhìn các đồng nghiệp. Đầu bếp mặc một chiếc áo khoác ngoài kiểu trường bào thời dân quốc, đội mũ tròn có đính ngọc, đeo nhẫn phỉ thúy, tay mân mê quả óc chó. Nhìn ông không khác gì một ông lão nhà giàu đi nghỉ dưỡng.

Trang phục của người nhóm lửa cũng tương tự, nhưng ông ấy đeo hai viên ngọc ấm màu đỏ, trên tay còn có một chuỗi hạt tâm gỗ đào, đeo nhẫn hồng mã não. Quỷ sai A Hưu mặc lễ phục kiểu Tây màu trắng đen, tay cầm một cây trượng vàng có gắn những hạt châu đen không rõ tên, ngón giữa tay phải đeo một chiếc nhẫn ngọc trai đen.

Diễm quỷ và Quỷ tân nương mặc lễ phục giống nhau, một trắng một đỏ, với nhiều lớp váy như váy cưới. Trong vòng nửa giờ ngắn ngủi, họ đã trang điểm lộng lẫy và làm tóc, cài những đồ trang sức bằng thủy tinh cùng màu lên đầu, trông như hai chị em sinh đôi.

Chỉ có Tô Vân là không thay quần áo, vẫn giản dị như Lâm Lang.

Lâm Lang muốn nói rồi lại thôi: “Các cô... Bình thường ăn mặc như vậy sao?”

“Họ định chơi ở đây một lát, trước là để người khác ngắm nghía quần áo, sau là để giao tiếp, ăn mặc đẹp một chút thì ở những nơi như thế này sẽ không bị người khác coi thường.” Tô Vân thản nhiên giải thích, vuốt ve chiếc quạt xếp.

“Nhưng cô...” Lâm Lang muốn nói, chính Tô Vân lại không thay đồ.

Tô Vân đứng dậy, phe phẩy quạt xếp: “Tôi không cần.”