Câu hỏi không đầu không cuối nhưng lại khiến người ta dễ dàng đoán được mối quan hệ nhân quả phía sau, bởi vì người nhà họ Tô cho rằng Tô Vân đã chết, bây giờ mới hỏi cô tại sao còn sống.
“Vừa nãy gặp tôi anh cũng không ngạc nhiên lắm, bây giờ lại hỏi tôi tại sao còn sống, vậy rốt cuộc là anh tin tôi còn sống hay là không tin?” Tô Vân cười như không cười nhìn anh cả nhà họ Tô.
Tô Vân cũng đã từng rất mong muốn mình có thể trở thành người như anh cả nhà họ Tô, tỉnh táo, thông minh, mạnh mẽ, nhưng khi phát hiện mình dù cố gắng thế nào cũng không nhận được sự khẳng định của nhà họ Tô, cô liền thắc mắc, chẳng lẽ cô không phải con gái ruột sao? Tại sao mọi người đối xử với cô như thể nhìn kẻ thù?
Sau này phát hiện, quả thật là không phải, vậy thì thái độ của người ta cũng chẳng có gì kỳ lạ.
Anh cả nhà họ Tô tên là Tô Lẫm, hơn Tô Vân gần mười tuổi, hồi nhỏ khi Tô Vân còn ở nhà họ Tô, rất sùng bái người anh cả nhận được sự khen ngợi của cha mẹ này, hơn nữa mọi chuyện đều cố gắng noi theo anh cả, đáng tiếc thay, anh cả không phải là cô.
Thấy bộ dạng thờ ơ của Tô Vân, Tô Lẫm nhíu mày, không mấy tán thành nói: “Sau này bọn anh mới nhận được tin tức, nói em được một đôi vợ chồng già cứu sống, nhưng em từ đầu đến cuối không quay về, huống hồ vận hạn của Vân Vân đã qua rồi, nếu em quay về, gia đình vẫn có thể cho em một cuộc sống rất tốt, không đến mức… Ngay cả Lai Vân sơn trang cũng chỉ có thể sử dụng thẻ giảm giá.”
“Anh cả thật sự nghĩ vậy sao?” Tô Vân cảm động nhìn anh ta.
“Đúng vậy, nếu em muốn, anh bây giờ có thể đưa em về, dù thế nào, ít nhất em cũng là vì Vân Vân mà… Cha mẹ cũng đồng ý, anh nghe nói gần đây em sống không tốt lắm, anh hy vọng em đừng từ chối sự bù đắp mà nhà họ Tô dành cho em.” Tô Lẫm nghiêm túc và chắc chắn nói.
Tô Vân gật đầu, giơ tay lên, từ ống tay áo rộng thùng thình lấy ra chiếc điện thoại di động, ấn nút dừng ghi âm, sau đó gửi vào nhóm bát quái của đám cậu ấm cô chiêu mà trước đây cô chưa kịp thoát khỏi, vòng bạn bè cũng đăng một bài, kèm theo dòng chữ “Trong lòng anh cả quả nhiên vẫn có đứa em gái này”.
Tô Lẫm đứng bên cạnh khó hiểu nhìn Tô Vân gõ chữ với tốc độ rất nhanh, không hiểu cô đang làm gì: “Những lời anh vừa nói, em có nghe thấy không?”
Vừa mới “xả bom” xong trong nhóm, Tô Vân liếc nhìn Tô Lẫm một cách hờ hững, đột nhiên lấy ra một tấm danh thϊếp đưa cho anh ta, nói: “Nghe thấy rồi, nhưng em đã lớn rồi, không thể cứ dựa vào cha mẹ nuôi mãi được, vậy đi anh cả, anh nhờ bạn bè quan tâm đến việc làm ăn của em một chút, như vậy có thể giảm bớt sự áy náy của các người, cũng không khiến cô em gái ngoan của anh khó chịu, một công đôi việc, được không?”
Tô Lẫm vừa định nói đồng ý, cúi đầu xuống liền thấy Tô Vân đưa cho mình một tấm danh thϊếp, trên đó viết: Nhà tang lễ Tây Thành, chuyên cung cấp dịch vụ an táng linh cữu và dịch vụ mai táng trọn gói.
“...... Tô Vân, anh không có đùa giỡn với em.” Sắc mặt Tô Lẫm lạnh xuống, anh ta thật lòng cảm thấy Tô gia tính toán chi li như vậy là có lỗi với Tô Vân. Những năm này, dù Tô gia cho Tô Vân điều kiện sinh hoạt rất tốt, nhưng vẫn luôn coi cô như bia đỡ đạn, việc đền bù là lẽ đương nhiên.
Huống chi, dựa theo những gì Tô gia từng tính toán về vận mệnh của con gái ruột Tô Vân, sau khi trưởng thành sẽ chết rất thảm. Việc bia đỡ đạn Tô Vân xem như còn sống sót đến giờ đã là trời cao chiếu cố. Tô Lẫm tuy không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng biết chắc chắn bia đỡ đạn Tô Vân đã phải trả một cái giá rất lớn.
Nếu bia đỡ đạn Tô Vân cứ như vậy mà chết thì thôi, nhưng bia đỡ đạn Tô Vân không chết, Tô Lẫm lo lắng nhân quả sẽ đổ lên người em gái ruột Tô Vân. Giải được nhân quả này là tốt nhất, nhưng thái độ của bia đỡ đạn Tô Vân thật sự khiến người ta khó nắm bắt.