Quỷ tân nương lập tức toàn thân run lên, kinh hãi nhìn Tô Vân: “Quản lý lại dùng váy nhỏ để uy hϊếp tôi chứ!”
“Lần này là thật đó, trừ một tháng tiền mua váy nhỏ của cô.” Tô Vân lộ ra vẻ mặt lạnh lùng của một nhà tư bản, sau đó đẩy Quỷ tân nương ra, để cô ấy sang một bên khóc.
Cuối cùng chỉ còn lại Diễm quỷ đang run rẩy: “Tôi sai rồi, ông ấy là người già, hơn nữa người nhà của ông ấy cũng không ai liên lạc với tôi. Chính bọn họ nói dễ nghe vậy thôi, chứ thật ra căn bản không quan tâm ông cụ ra sao. Tôi tức giận quá nên mới nghĩ ra trò đùa quái đản đó......”
Trò đùa quái đản, nhưng không ngờ đối với những người thân thờ ơ với người đã khuất, khi đến linh đường nhìn thấy khuôn mặt ông cụ đỏ tươi khác thường, liền bắt đầu làm ầm ĩ đòi trả tiền.
Tô Vân nghe xong, khẽ gật đầu: “Bất kể tình hình gia đình người ta thế nào, chúng ta phải đảm bảo dịch vụ thống nhất, đạt tiêu chuẩn và chu đáo. Cho dù chỉ có một người chết —— Không, là một thi thể đến tham dự tang lễ, các người cũng không được giở trò như vậy. Huống chi —— Người nhà càng không quan tâm đến người chết thì lại càng quan tâm đến tiền bạc! Tiền bạc!”
Câu nói phía sau, Tô Vân hét thẳng vào tai Diễm quỷ: “Cô khắc câu này vào lòng cho tôi! Người nhà càng không quan tâm người chết thì lại càng quan tâm đến tiền bạc, chúng ta tuyệt đối không được phạm bất cứ sai sót nào trong dịch vụ! Nếu không sẽ không có tiền! Rõ chưa?”
Diễm quỷ kinh hãi che tai lại: “Trời ơi...... Lòng người sao mà đen tối vậy? Tôi muốn về nhà với ông cụ, quản lý ơi......”
“Cô là Trư Bát Giới à? Gặp chuyện là lại muốn giải tán về Cao Lão Trang?” Tô Vân liếc xéo cô ấy, đứng dậy đi đến bàn làm việc của mình, rút ra một chồng giấy đỏ, chia làm ba phần cho bọn họ.
“Đây là cái gì?” Quỷ tân nương ngoan ngoãn nhận lấy, nhẹ giọng hỏi.
Tô Vân mệt mỏi ngồi trở lại ghế bành: “Tờ rơi tuyển người, các người đi dán đầy tất cả các vị trí quảng cáo ở Tân Thành cho tôi. Tôi muốn tuyển nhân viên mới đáng tin cậy.”
Nghe vậy, Quỷ tân nương kinh ngạc mở to mắt, vừa khóc vừa nấc nghẹn: “Quản, quản lý, người không cần chúng tôi nữa sao?”
“Không phải là không cần, cấm khóc. Nếu làm bẩn sàn nhà gỗ lim vừa được đánh bóng của tôi thì cô liệu hồn mà đánh sáp lại cho tôi.” Tô Vân lạnh mặt nói.
Sau đó, Quỷ tân nương thuần thục vén váy lên để hứng nước mắt, còn tiện lau cả nước mũi.
Diễm quỷ nhìn tờ rơi, nói: “Quản lý, cho dù người muốn tuyển nhân viên mới thì bây giờ cũng không ai dùng loại giấy đỏ chữ đen này để làm tờ rơi quảng cáo đâu, nhìn còn giống quảng cáo lừa đảo hơn cả quảng cáo lừa đảo nữa.”
Quỷ sai về hưu cũng gật đầu đồng tình: “Ừ.”
Tô Vân cười lạnh: “Quảng cáo? Các người thấy tôi giống người có tiền thuê nhà thiết kế làm tờ rơi quảng cáo sao? Hay là nói ai trong các người biết làm?”
“...... Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!” Ba con quỷ lập tức đồng thanh đáp rồi chạy biến.
Cảnh tượng này thật sự khiến Tô Vân tức đến bật cười, lúc cần làm việc thì không có một ai đáng tin cậy, hễ hỏi đến tiền là lập tức vội vàng không kịp trở tay, đúng là lũ nghiệt tử.
Ba ngày sau, Tô Vân chẳng có việc gì làm, cứ ở nhà tang lễ mà phơi nắng. Quỷ tân nương chạy chậm tới, nói: “Quản lý, quản lý! Có người dán yết bảng rồi!”
Tô Vân trở mình, đáp: “Dán cái gì mà dán? Cô còn tưởng là cái thời cô chọn quan trạng nguyên làm chồng chắc?”
Quỷ tân nương chạy đến bên cạnh ghế nằm của Tô Vân, ngồi xuống, ngạc nhiên nói: “Là quảng cáo tuyển người đó! Có người cầm tờ quảng cáo do quản lý viết đến xin việc, nam, cao, xấu!”
Nghe Quỷ tân nương nói là xấu, Tô Vân liền thấy hứng thú, cô lập tức ngồi dậy: “Xấu? Tôi ngược lại muốn xem xem là xấu đến mức nào.”
Đến khi trở lại văn phòng, Tô Vân nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mắt, cao gần mét chín, toát ra vẻ lạnh lùng, soái khí, mặc một thân đạo bào màu tím, cô nghiêng đầu nhìn ba con quỷ đang run rẩy ngoài cửa văn phòng, rồi lại nhìn xuống người đàn ông: “Anh là áo bào tím?”