Sau Khi Thiên Kim Thừa Kế Nhà Tang Lễ

Chương 4

Đạo phục của đạo sĩ phân chia cấp bậc, áo bào tím là cấp bậc cao nhất, cấp bậc tổ sư. Một đạo quán có khi chỉ có một bậc lão đạo sĩ như vậy.

Người đàn ông gật đầu: “Ừ, tôi sợ đến xin việc không được, theo quẻ tượng thì mặc bộ này sẽ dễ dàng được nhận hơn.”

“……” Tô Vân muốn nói gì đó rồi lại thôi. Cô lại một lần nữa nghiêng đầu nhìn ba con quỷ ngoài cửa. Ba con quỷ kia vừa không đáng tin cậy, vừa chẳng có tác dụng gì, chưa kể còn đang tránh né ánh mắt của cô. “Vậy, anh nói xem vì sao anh lại đến chỗ tôi xin việc?”

“Bởi vì các người đang tuyển người mà.” Người đàn ông trả lời một cách vừa nghi hoặc vừa đương nhiên, như thể đang nghi ngờ Tô Vân hỏi một câu rất ngớ ngẩn.

Nhất thời, Tô Vân không biết là do mình bị quỷ ám hay là người đàn ông trước mắt bị cương thi nhập, tóm lại giữa hai người bọn họ nhất định có vấn đề gì đó mới dẫn đến cuộc đối thoại như vậy.

Tô Vân nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: “Được rồi, vậy anh có sơ yếu lý lịch không?”

“Có.” Người đàn ông nghiêm túc lấy từ trong ngực ra một tờ sơ yếu lý lịch, cung kính đặt lên bàn của Tô Vân.

Nhìn người đàn ông có chút ngây ngốc, nhưng sơ yếu lý lịch thì lại được làm rất chỉnh tề. Tô Vân cầm lên xem qua, tóm tắt lại đại khái là: Quán chủ của một đạo quán vô danh, sau khi sư phụ qua đời thì kế thừa đạo quán, sau đó xuống núi ngao du, phát hiện hết tiền, đi khắp nơi tìm việc làm, hết lần này đến lần khác bị từ chối, cuối cùng bấm đốt ngón tay tính toán thì phát hiện nhà tang lễ sẽ nhận mình.

Tô Vân vừa nhìn xong nội dung tóm tắt trên lý lịch liền ngẩng đầu nhìn người đàn ông tên Lâm Lang này, muốn nói gì đó rồi lại thôi. Ánh mắt liếc thấy ba con quỷ ngoài cửa đang điên cuồng lắc đầu, lúc này cô liền quyết định: “…… Được rồi, vậy nhận anh. Hôm nay bắt đầu nhận chức, nội dung công việc chủ yếu là…… bảo vệ tôi.”

Lâm Lang vừa định mở miệng đồng ý thì lập tức phát hiện có gì đó không đúng. Anh lại lấy từ trong tay áo ra tờ thông báo tuyển dụng màu hồng, trên đó viết rõ ràng: Cần tuyển người làm việc vặt tại nhà tang lễ, yêu cầu người trưởng thành, có khả năng tự lo liệu, ngoại hình sạch sẽ, làm việc nhanh nhẹn, gan dạ, biết gấp tiền vàng và kéo áo liệm.

Những nội dung này hoàn toàn khác với việc bảo vệ mà Tô Vân vừa nói. Lâm Lang chỉ vào tờ thông báo tuyển dụng, nói: “Nhưng mà, tôi đến đây là để xin làm việc vặt.”

“Đúng vậy, nếu anh là người bình thường thì chính là làm việc vặt, nội dung công việc chủ yếu là duy trì sự ổn định của tang lễ. Nhưng hiện tại anh mặc bộ đồ này đến, làm việc vặt thì quá uổng phí anh.” Tô Vân nói một cách rất tự tin, còn nhấp một ngụm nước trà trong bình giữ nhiệt.

Lâm Lang nhíu mày: “Vậy, cô cần tôi bảo vệ cô khỏi cái gì?”

Tô Vân cười cười: “Rất nhanh anh sẽ biết. Cấp bậc của tôi, đi đường cũng dễ bị người ám hại. Người ngoài không mưu đồ sắc đẹp của tôi thì cũng mưu đồ tài sản của tôi, thế giới này thực sự quá nguy hiểm.”

Nghe xong, Lâm Lang do dự một chút, đưa tay ra định nói gì đó thì bị Tô Vân cắt ngang: “Nhà tang lễ luôn bao ăn ở. Tôi trả cho anh mỗi tháng ba ngàn tiền lương cơ bản, làm tốt cuối năm có thưởng. Xét thấy các người thuộc dạng không tham gia bảo hiểm xã hội, tôi sẽ trả bằng tiền mặt và các khoản khác cho anh, được chứ?”

Lâm Lang vốn định từ chối, nhưng lúc này lại gật đầu: “Được, không vấn đề gì. Quản lý cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ hoàn thành tốt công việc.”

Tô Vân hài lòng gật đầu, cầm quạt xếp gõ gõ lên bàn: “Mấy người ngoài kia, vào hết đây.”

Vì trong phòng có một chiếc áo bào tím của đạo sĩ, ba con quỷ do dự, nép vào tường rồi từ từ di chuyển vào, tốc độ chậm như ốc sên.

Thấy bộ dạng chẳng có tiền đồ của bọn họ, Tô Vân liền tức giận, trực tiếp nói với A Hưu: “A Hưu, anh là quỷ sai mà còn sợ đạo sĩ làm gì? Anh dẫn cái người tên là... Lâm, Lâm Lang này đến khu nhà ở của nhân viên, mở cho anh ta phòng đơn tốt nhất, sau đó đưa cho anh ta đồng phục nhân viên. Nhà tang lễ của tôi, không được phép có ai mặc quần áo nổi bật hơn tôi.”