Việc hiếu hỉ coi trọng nhất là quy tắc, một chút sai sót cũng có thể mang đến ảnh hưởng không tốt cho người đã khuất, may mà tang lễ còn chưa bắt đầu, nếu không thì Tô Vân còn phải bắt hồn người ta trở lại để làm lại!
Trong chớp mắt, Tô Vân miễn cưỡng tìm được cách giải quyết, cô nghĩ thầm, dứt khoát không ho nữa, nói: "Chuyện này, thật ra là do thợ trang điểm của chúng tôi hơi lớn tuổi, đây là...... Kiểu trang điểm thịnh hành trước đây, các vị biết đấy, chúng tôi là...... Nhà tang lễ cũ mà......"
Nói xong liền cố gắng lấp liếʍ cho qua chuyện, Tô Vân mỉm cười quay đầu nhìn thợ trang điểm có chữ "Hoan" trước ngực, ánh mắt nếu có thể gϊếŧ người, chắc chắn đối phương đã bị đâm thành cái sàng.
Người phụ nữ đang nằm bên quan tài không chịu, cô ta xông tới đẩy thợ trang điểm vào bên cạnh quan tài, tức giận mắng: "Quản lý cô đừng có không muốn trả tiền mà nói dối trắng trợn! Cô ta bao nhiêu tuổi? Đến ba mươi còn chưa tới mà bảo là người có kinh nghiệm, ở đó mà giả làm người có kinh nghiệm lâu năm! Trả lại tiền mau!"
Thợ trang điểm đột nhiên vui vẻ quay đầu lại: "Câu này tôi thích nghe."
Tô Vân tức giận, một tay ấn đầu cô ấy xuống, cố gắng giữ nụ cười: "Cô ấy chỉ là trông trẻ thôi, thật ra là gần năm mươi rồi, cô ấy cũng học nghề từ một thợ trang điểm cũ của chúng tôi, mấy chục năm trước người ta nhập liệm, chính là phải trang điểm mặt đỏ ửng như vậy, chỉ là cô ấy không hiểu được yêu cầu của khách hàng, xin hãy yên tâm, chúng tôi sẽ lập tức thay đổi, đơn này chúng tôi sẽ giảm giá ba mươi phần trăm cho ngài, ngài thấy sao?"
Sau khi Tô Vân hao tổn tâm trí khuyên nhủ, cuối cùng cũng giữ được 50% tiền, trả lại cho người ta một nửa, vốn dĩ làm một đám tang đã không kiếm được bao nhiêu, bây giờ còn phải trả lại một nửa.
Khách khứa ồn ào khóc lóc tiễn đưa quan tài đến lò hỏa táng, Tô Vân đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm ba kẻ Ngọa Long Phượng Sồ luôn đi theo mình, giơ quạt xếp lần lượt chỉ vào từng người: “Các người thật sự là...... Đi theo tôi đến văn phòng!”
Nhà tang lễ Tây Thành là một nhà tang lễ lâu đời, được gọi là Tây Thành bởi vì nó tọa lạc ở phía tây Tân Thành. Nơi phía tây thành phố này đã từng rất náo nhiệt phồn hoa, việc làm ăn của nhà tang lễ cũng rất khấm khá, nhưng theo sự phát triển của thời đại, ngày càng ít người muốn đến đây để tổ chức những tang lễ kiểu Trung Quốc vừa cũ kỹ vừa rườm rà.
Nhà tang lễ đã được tu sửa nhiều lần, bây giờ bề ngoài là một tòa nhà cao tầng bình thường. Ngoài mặt tiền, không gian bên trong vẫn giữ kiểu dáng cổ kính, trong đó có một phòng là nơi Tô Vân dùng để ở và làm việc.
Tô Vân ngồi trên chiếc ghế bành của mình, dựa lưng vào ghế: “Ngồi xuống.”
Ba nhân viên cúi đầu ngay lập tức ngồi xuống, hai tay nắm lấy tai mình, bắt đầu đếm số.
Diễm quỷ: “Quy tắc đầu tiên của nhà tang lễ, không được trang điểm kỳ quái cho thi thể, tôi sai rồi!”
Quỷ tân nương: “Quy tắc thứ hai của nhà tang lễ, không được biến linh đường thành hỉ đường, hôm nay tôi không có sai!”
“Im miệng, biết chuyện không báo, tội thêm một bậc!” Tô Vân tức giận đến đứng lên định cho mỗi người bọn họ một quạt vào đầu.
Quỷ sai về hưu: “Điều thứ ba trong quy tắc của nhà tang lễ, không được tùy tiện lôi kéo thi thể và linh hồn của thi thể, hôm nay tôi không có sai.”
Dù sao cũng có một người xem như đáng tin cậy, Tô Vân thở dài một hơi: “A Hưu, anh có thể đứng lên, đi đứng sang một bên.”
Người được gọi là A Hưu, quỷ sai về hưu, lập tức chuồn đi, không có một chút tinh thần đồng cam cộng khổ nào.
Tô Vân thở dài, ngồi xổm xuống trước mặt Quỷ tân nương, thấm thía nói: “Tân Tân à, cô đừng có lúc nào cũng đi theo Diễm quỷ nữa. Cô nghĩ xem, nếu cô ấy làm hỏng việc tang lễ, sau này tôi không có tiền nữa thì ai mua váy đẹp cho cô đây?”