Sau Khi Xung Hỉ, Phu Quân Đã Chết Sống Lại

Chương 2: Vẫn còn giận sao?

Tiểu đồng vâng dạ rồi đi, một lát sau quay lại bẩm báo rằng Dụ Quân Chước mệt, không đến dùng bữa, còn nói muốn người mang đồ ăn đến tiểu viện.

“Thứ không ra gì.” Vĩnh Hưng Hầu nghe vậy lập tức biến sắc.

“Phu quân đừng nóng giận, Quân Chước hôm nay đi xe ngựa đường xa quả thực mệt mỏi, là thϊếp sơ suất, đáng lẽ nên dời tiệc tối lại.” Dụ phu nhân an ủi.

“Một thiếu niên ngồi xe ngựa một chút đã mệt mỏi rồi? Vừa vào phủ ngày đầu tiên mà không biết đến bái kiến cha mẹ, quả nhiên là lớn lên ở quê mùa, không có chút lễ nghĩa hay giáo dưỡng nào.” Vĩnh Hưng Hầu rất bất mãn.

“Phụ thân đừng giận nữa, cứ dùng bữa trước đi. Lát nữa con sẽ tự mình mang chút đồ ăn đến cho tam đệ.” Dụ Quân Tề nói.

“Không cần quan tâm đến nó, nó đã mệt rồi, chắc cũng không đói.” Vĩnh Hưng Hầu ngụ ý không cho người mang đồ ăn đến cho Dụ Quân Chước.

Dụ Quân Tề thấy phụ thân tức giận với tam đệ, đáy mắt thoáng hiện lên một tia đắc ý khó thấy. Cho dù Dụ Quân Chước có ung dung điềm tĩnh đến đâu, chỉ cần phụ thân không thích cậu, cậu cũng khó mà đứng vững trong phủ này.

“Lão đại đâu?” Vĩnh Hưng Hầu nhắc đến trưởng tử liền dịu giọng.

“Đại ca hôm nay làm việc ở nha môn, giờ này chắc đang trên đường về rồi.” Dụ Quân Tề đáp.

“Nếu nó sắp về thì cứ đợi nó.”

“Để dành lại một món cho Quân Hồng là được rồi, phu quân hà tất phải để bụng đói chờ nó?” Dụ phu nhân cười nói.

Trưởng công tử của phủ họ Dụ tên là Dụ Quân Hồng, cùng mẹ với Dụ Quân Tề. Năm đó phu nhân Vĩnh Hưng Hầu sau khi thành thân nhiều năm vẫn chưa có con, hầu gia không nhịn được, liền cùng tiểu thϊếp, cũng chính là Dụ phu nhân bây giờ, sinh hạ trưởng tử Dụ Quân Hồng.

Nói đúng ra, Dụ Quân Chước mới là đích tử trong phủ. Chỉ là sau khi mẫu thân cậu qua đời, thϊếp thất năm xưa được nâng lên làm chính thất, trong phủ cũng không còn phân biệt đích thứ nữa.

Đang nói chuyện thì tiểu đồng vào bẩm báo đại công tử đã về.

Một lát sau, liền thấy một thanh niên mặc võ phục sải bước vào, chính là Dụ Quân Hồng.

“Không phải nói tam đệ hôm nay về sao? Chưa đến à?” Dụ Quân Hồng nhìn quanh bàn tiệc, có vẻ hơi khó hiểu.

“Đại ca, sao huynh vừa về đã nghĩ đến tam đệ?” Dụ Quân Tề giả vờ nói đùa: “Cũng không hỏi han đệ học hành thế nào.”

“Việc học của đệ còn cần phải hỏi sao?” Dụ Quân Hồng nhìn mẫu thân, ánh mắt mang theo nghi vấn.

Dụ phu nhân vội vàng nói: “Quân Chước đường xa mệt mỏi, đang nghỉ ngơi ở tiểu viện.”

“Đã đến rồi à? Vậy ta đi xem đệ ấy, mọi người cứ dùng bữa trước.” Dụ Quân Hồng nói xong liền đứng dậy rời đi.

Dụ Quân Tề nhìn phụ thân như cầu cứu, thấy Vĩnh Hưng Hầu tuy mặt mày khó chịu nhưng không ngăn cản, trong lòng không khỏi có chút thất vọng.

Nhưng hắn nhanh chóng gạt bỏ lo lắng, đại ca và hắn mới là cùng mẹ sinh ra, dù thế nào chắc chắn cũng sẽ thân thiết với hắn hơn. Còn Dụ Quân Chước, với cái vẻ lạnh nhạt đó, nói không chừng cũng sẽ đắc tội cả đại ca.

Nếu như vậy, chẳng phải đúng ý hắn sao?

Khi Dụ Quân Hồng đến tiểu viện, liền thấy thiếu niên trong phòng đang ngồi trên chiếc ghế đẩu thấp, trong phòng đốt than sưởi, vừa bước vào hơi nóng phả ra, nhưng khi ánh mắt hắn lướt qua dáng vẻ gầy yếu của Dụ Quân Chước, trong lòng liền hiểu rõ.

Nghe nói người thân thể yếu ớt sẽ đặc biệt sợ lạnh.

"Hai năm trước ta đến trang viên ở quê còn gặp ngươi, nhanh vậy đã không nhận ra ta rồi sao?" Dụ Quân Hồng đứng giữa sảnh, từ trên cao nhìn xuống Dụ Quân Chước.

Dụ Quân Chước khẽ ngước mắt, cất tiếng gọi "Đại ca".

"Ngày đầu tiên về phủ đã khiến phụ thân không vui, vẫn còn giận dỗi sao?" Dụ Quân Hồng hỏi.

"Giận dỗi chuyện gì?" Dụ Quân Chước hỏi ngược lại.

"Giận chuyện năm đó ông ấy đưa ngươi ra khỏi phủ."

Dụ Quân Chước không mấy hứng thú với chủ đề này. Y không muốn biện bạch, cũng không muốn oán trách, càng không định tâm sự với vị đại ca này. Kiếp trước hai huynh đệ ít giao thiệp, Dụ Quân Chước không được đối phương quan tâm, kiếp này tự nhiên cũng không trông mong gì.

"Đi, ta dẫn ngươi đi ăn." Dụ Quân Hồng đứng dậy nói.

"Không cần đâu, chiều nay huynh còn phải làm việc mà."

"Hôm nay biên giới phía Nam truyền đến tin thắng trận, Hoài Vương đã thắng trận, nha môn Tuần phòng được nghỉ nửa ngày để ăn mừng." Dụ Quân Hồng đưa tay kéo đệ đệ đứng dậy: "Vừa hay ngươi mới về kinh thành, ta dẫn ngươi đi xem náo nhiệt."

Dụ Quân Chước vốn không muốn đi, nhưng nghe đối phương nhắc đến Hoài Vương liền đổi ý. Kiếp trước y ít biết về chiến sự biên giới phía Nam, lần này muốn tìm hiểu thêm đôi chút.