Sau Khi Xung Hỉ, Phu Quân Đã Chết Sống Lại

Chương 3: Ta ngưỡng mộ ngài ấy

Đầu xuân kinh thành, thời tiết vẫn còn se lạnh, nhưng đường phố rất nhộn nhịp.

Dụ Quân Hồng dẫn đệ đệ đến quán ăn ngon nhất trong thành - Hối Tiên Lâu.

Bởi vì bọn họ đến vào giờ ăn, phòng riêng và đại sảnh tầng một đều đã kín chỗ, chỉ còn tầng hai là còn chỗ trống.

"Hoài Vương thắng trận, sao Hoài Vương phủ trông vẫn vắng vẻ như vậy?" Chỗ hai người ngồi cạnh cửa sổ, Dụ Quân Chước ngước mắt liền có thể nhìn thấy Hoài Vương phủ ở cách đó một con phố.

"Chỉ là thắng một trận, sau này đâu phải không đánh nữa. Chiến sự chưa yên, chủ soái chưa về, người trong Hoài Vương phủ nào có tâm trạng ăn mừng?" Dụ Quân Hồng gọi tiểu nhị đến gọi món, lại gọi cho Dụ Quân Chước một bát canh quế hoa: "Ta nhớ ngươi thích quế hoa, lúc nãy thấy ngươi ăn điểm tâm cũng là bánh quế hoa."

Dụ Quân Chước cười nhạt, thầm nghĩ canh quế hoa tuy ngon, nhưng lại là đồ uống lạnh. Bản thân ở trong phòng còn phải sưởi than, uống một bát canh lạnh, e là về phải ủ ấm nửa ngày mới hồi lại được.

Đại sảnh tầng hai tuy người không đông bằng tầng một, nhưng vẫn có chút ồn ào. Dụ Quân Chước nghe thấy, không ít người đang bàn tán về chiến thắng ở biên giới phía Nam, nhưng càng nhiều người bàn tán về chính Hoài Vương.

"Nhà ta có người thân từng đến biên giới phía Nam, bên đó chướng khí nhiều, lại còn thuật vu cổ hoành hành. Đặc biệt là Nam Sở, nghe nói người bên đó ai cũng biết dùng vu cổ, còn có thể triệu hồi trùng rắn làm người ta bị thương." Một gã đàn ông mặt bóng nhẫy ở bàn bên cạnh lên tiếng: "Cũng khó trách Bệ hạ phái Hoài Vương đến biên giới phía Nam, người thường đến đó làm sao đánh lại Nam Sở được?"

"Nghe nói vị điện hạ nhà ta có tu luyện tà thuật, chắc là thuật vu cổ của Nam Sở gặp ngài ấy cũng phải bái phục." Một người khác nói.

"Hoài Vương tu luyện tà thuật?" Có người chen vào hỏi.

"Nghe nói ngài ấy tu luyện từ nhỏ, đạo hạnh rất cao, mỗi khi đến đêm trăng tròn còn hóa ra miệng rộng ngoác, chuyên ăn tim gan người ta." Người nọ kể sinh động như thật: "Ta còn nghe nói, ngày thường ngài ấy còn bắt binh lính để tu luyện, nghe nói nhiều nhất là một đêm gϊếŧ hơn trăm người."

"Đứa trẻ trong phủ ngài ấy chẳng phải là mang về từ biên giới phía Nam sao?"

"Tám phần cũng là yêu quái nhỏ, không chừng là con của ngài ấy với vu nữ Nam Sở..."

Mọi người càng nói càng quá đáng, thẳng thừng miêu tả vị Hoài Vương vừa mới thắng trận như quỷ mị, đáng sợ vô cùng.

"Sao có thể như vậy!" Sau bức bình phong, hộ vệ mặc võ phục vẻ mặt phẫn nộ, dường như muốn ra tay dạy dỗ đám người kia.

Ngược lại, nam tử ngồi bên cạnh lại thản nhiên, dường như hoàn toàn không để tâm đến những lời người ta nói.

"Lũ dân đen này thật quá đáng." Hộ vệ nói.

"Đâu phải ngày đầu tiên nghe những lời này, có gì mới mẻ đâu." Nam tử thong thả nhấp một ngụm trà.

Thế nhưng đúng lúc này, bên ngoài bỗng truyền đến giọng nói của một thiếu niên: "Hoài Vương điện hạ có ăn tim gan người hay không ta không biết, nhưng ta biết có những kẻ căn bản không có tim gan."

Nam tử sau bức bình phong nhìn qua khe hở chạm trổ của bình phong, thấy người nói chuyện là một thiếu niên ngồi cạnh cửa sổ. Thiếu niên mặc trường bào màu trắng, dáng người hơi gầy yếu, nhưng khuôn mặt lại vô cùng tuấn tú, đôi môi mỏng điểm chút đỏ ửng, khiến hắn vô cớ liên tưởng đến một loại bánh ngọt nào đó có hương vị rất ngon.

"Vị tiểu công tử này, lời ngươi nói là có ý gì?"

Mọi người trong đại sảnh đều quay đầu nhìn về phía Dụ Quân Chước, muốn nghe y nói gì, ngay cả Dụ Quân Hồng bên cạnh cũng lộ vẻ tò mò.

"Hoài Vương đến biên giới phía Nam là vì an nguy của Đại Du ta, trận đánh thắng rồi ngươi ta mới có thể ngồi đây ăn uống. Nhưng ta vừa nghe chư vị nói, không giống như đang nói về một vị anh hùng chiến công hiển hách, ngược lại giống như đang nói về hung thần ác sát." Dụ Quân Chước đưa mắt nhìn quanh mọi người, tuy chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi, nhưng khi đối mặt với ánh mắt của cả đại sảnh lại không hề nao núng: "Được người che chở, lại còn sau lưng nói xấu người ta, chẳng phải là hành vi của kẻ không có tim gan sao?"

"Ngươi! Tiểu tử thối tha nào đây? Nói ai không có tim gan hả?"

Vài người trong đại sảnh nghe vậy đều có chút bực tức, thậm chí có người muốn ra tay với y.

"Tiểu hỗn đản phủ Vĩnh Hưng Hầu, nói ngươi đó." Dụ Quân Chước thần sắc ung dung nói.

Dụ Quân Hồng đứng bên cạnh có chút bất đắc dĩ, không ngờ đệ đệ lại tự mình báo danh tính, gây chuyện thị phi cho phủ. Nhưng khi nhìn thiếu niên, trong mắt hắn lại tràn ngập tán thưởng. Bản thân hắn cũng là người trong võ lâm, đối với Hoài Vương trấn giữ Nam Cảnh không khỏi sinh lòng cảm thông, lời Dụ Quân Chước nói đúng ý hắn.

"Phủ Vĩnh Hưng Hầu?" Sau tấm bình phong, nam tử lộ vẻ nghi hoặc.

"Hẳn là tiểu công tử phủ Vĩnh Hưng Hầu, thuộc hạ từng gặp qua vị nhị công tử kia, không có gan dạ và khí phách như vậy." Hộ vệ đáp.

"Thú vị." Nam tử vẫn nhìn thiếu niên, mở miệng nói: "Ngày khác rảnh rỗi, mời hắn đến vương phủ ngồi chơi."

---

Có lẽ vì Dụ Quân Chước đã xưng danh phủ Vĩnh Hưng Hầu, hoặc cũng có thể là những người có mặt đều chột dạ, nên không ai lên tiếng làm khó. Dụ Quân Chước ung dung dùng xong bữa, trước khi rời đi còn nhìn về phía Hoài Vương phủ một cái.

"Trước đây ta không biết đệ lại có tính khí như vậy." Trên đường trở về, Dụ Quân Hồng lên tiếng.