Cũng không thể nói là hoàn toàn không có.
Có một nơi, thật sự đã từng cho y sự che chở ngắn ngủi.
Kiếp trước không lâu sau khi y trở về, liền bị phụ thân sai người đưa đến Võ huấn doanh.
Nơi đó là nơi tụ tập của những thiếu niên. Con cháu các nhà quyền quý trong kinh thành nếu học hành không giỏi, đến một độ tuổi nhất định sẽ bị đưa đến Võ huấn doanh, một là để quản thúc không cho lêu lổng bên ngoài, hai là vài năm sau ra ngoài có thể kiếm được một chức quan võ.
Dụ Quân Chước khi ấy chỉ muốn lấy lòng phụ thân, đối với sự sắp xếp này tự nhiên không dám cãi lời. Nhưng y không ngờ, những ngày ở trong doanh trại lại chẳng dễ dàng gì, không biết vì sao, có vài thiếu niên cứ thích bắt nạt y.
Những người đó ban đầu chỉ thăm dò, phát hiện y không đi mách lẻo liền bắt đầu được đằng chân lân đằng đầu, từ lăng mạ bằng lời nói, đến đánh đập bằng tay chân, càng ngày càng quá đáng. Có một lần y bị đánh đến mình đầy thương tích, lại không muốn để người nhà nhìn thấy bộ dạng thê thảm này, liền trốn ra ngoài... cuối cùng ngã gục trên đường.
Dụ Quân Chước nhớ đêm đó trời mưa, cái lạnh cuối xuân cùng với nước mưa thấm đẫm toàn thân y. Y nằm trên nền gạch lạnh lẽo, ý thức đã mơ hồ, nhưng cơn đau từ vết thương lại vô cùng rõ ràng.
Lúc đó y thậm chí còn nghĩ mình sẽ lặng lẽ chết ở đó...
Cho đến khi trong tầm nhìn mờ mịt của y xuất hiện một tia sáng, cánh cửa lớn đối diện đường phố bị người ta đẩy ra, một người đàn ông cao lớn bước ra, dừng lại trước mặt y.
Người đàn ông đứng ngược sáng, Dụ Quân Chước không nhìn rõ mặt mũi, chỉ lờ mờ thấy đối phương đang bế một đứa trẻ chừng bốn, năm tuổi. Đứa nhỏ tò mò nhìn thiếu niên thoi thóp dưới đất, hình như cất tiếng bi bô nói điều gì đó.
Ngay sau đó, Dụ Quân Chước thấy trời đất quay cuồng, bị người đàn ông dùng một tay vớt lên rồi vác lên vai.
Tên này lực lưỡng thật!
Bụng Dụ Quân Chước bị xương vai người đàn ông cấn đến đau nhói, nhưng nơi bị bàn tay to lớn kia giữ lại, lại truyền đến một cảm giác ấm áp. Y lạnh đến thấu xương, tay người đàn ông lại rất ấm, khiến tứ chi bách hài y như bị ma ám, chỉ hận không thể để bàn tay ấy sờ khắp người...
Sáng hôm sau tỉnh dậy, y mới được quản gia cho biết, nơi này lại chính là Hoài Vương phủ —— “Diêm La Điện” mà người người trong kinh thành đều kiêng dè, tránh xa.
Dụ Quân Chước ở kinh thành chưa lâu, y không biết tại sao Hoài Vương lại có danh tiếng đáng sợ như vậy. Ngày đó nếu không bị đánh đến choáng váng, y chắc chắn sẽ không đi qua con đường trước cửa Hoài Vương phủ này.
Ai ngờ được nơi này, lại từng cho Dụ Quân Chước chút ấm áp duy nhất.
Trong lúc Dụ Quân Chước đang suy nghĩ về tương lai mờ mịt, thì người anh thứ hai của y đang tức giận vì cuộc gặp gỡ vừa rồi.
“Ngươi thấy hắn thế nào?” Dụ Quân Tề hỏi tiểu đồng phía sau.
“Tiểu công tử khí độ bất phàm, chỉ là tính tình có chút lạnh nhạt.” Tiểu đồng đáp.
Dụ Quân Tề khẽ nhíu mày, rõ ràng không hài lòng với câu trả lời này. Hắn vốn tưởng hôm nay sẽ gặp một thiếu niên quê mùa, ngốc nghếch, dù sao Dụ Quân Chước lớn lên ở nông thôn, suốt ngày lăn lộn với đám trẻ con chân đất, ắt hẳn phải nhiễm chút khí thế tầm thường chứ?
Vậy mà hôm nay vừa gặp, người em thứ ba này không chỉ khí chất ung dung, gặp hắn không hề có chút sợ hãi hay tự ti, thậm chí còn dám trước mặt hắn gọi mẫu thân là “di nương”, chẳng phải là đang đánh vào mặt hắn và mẫu thân sao?
“Nhị công tử, tiểu công tử nói không qua dùng bữa, có cần bẩm báo với Hầu gia và phu nhân không?” Tiểu đồng lại hỏi.
“Không đến thì thôi, thêm một người ngoài ta lại càng ăn không ngon.” Dụ Quân Tề hậm hực nói. Hắn ngày thường trước mặt người ngoài luôn tỏ ra ôn hòa, chỉ khi ở bên cạnh tiểu đồng thân cận và mẫu thân mới không che giấu bản chất.
“Hầu gia biết tiểu công tử không đến, nhất định sẽ tức giận.” Tiểu đồng nói.
“Khoan đã…” Dụ Quân Tề đột nhiên gọi tiểu đồng lại, đổi giọng nói: “Trước đừng nói với phụ thân.”
“Vì sao?” Tiểu đồng khó hiểu.
“Lát nữa đến phòng ăn, ngươi cứ nghe ta.”
Dụ Quân Tề ghé tai tiểu đồng nói nhỏ vài câu, đối phương liên tục gật đầu.
Đến giờ dùng bữa, Vĩnh Hưng Hầu và phu nhân cùng đến phòng ăn, thấy Dụ Quân Tề đã đến từ sớm. Hầu gia đưa mắt nhìn quanh phòng, không thấy bóng dáng Dụ Quân Chước, nét mặt có chút phức tạp.
“Chưa cho người gọi Quân Chước đến dùng bữa sao?” Dụ phu nhân hỏi.
“Con vừa rồi có qua nói với tam đệ, có lẽ đệ ấy quên mất.” Dụ Quân Tề nhìn tiểu đồng của mình, vội nói: “Ngươi lại đi gọi đệ ấy một lần nữa, có lẽ tam đệ mới về nên không nhớ đường đến phòng ăn.”