Sau Khi Xung Hỉ, Phu Quân Đã Chết Sống Lại

Chương 1.2: Hà tất gì phải cố gắng

Cái lạnh thấu xương nhiễm phải trong tuyết vẫn chưa tan hết, toàn thân Dụ Quân Chước lạnh đến đau nhức, chỉ có thể tự mình đi tìm than, nhóm một lò than trong phòng.

Y ngồi trên chiếc ghế đẩu thấp, cảm nhận hơi ấm dần dần lan tỏa khắp tứ chi bách hài, không nhịn được đưa tay sờ lên cổ. Vết thương bị lưỡi dao sắc bén cắt đứt khi nãy đã biến mất không còn dấu vết, như chưa từng xuất hiện.

Y thật sự sống lại rồi.

"Tam đệ." Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến giọng nói của một thiếu niên.

Ánh mắt Dụ Quân Chước khẽ dừng lại, nhận ra người tới là vị Nhị ca cùng tuổi với mình, Dụ Quân Tề.

"Trong phòng đệ sao lại không có người hầu hạ?" Dụ Quân Tề đảo mắt nhìn quanh phòng, rồi lại nói: "Tam đệ, hôm nay đệ về phủ, phụ thân và mẫu thân đều bận việc, quên ra cửa đón đệ, đệ đừng để trong lòng."

Dụ Quân Chước cười lạnh một tiếng, không muốn đáp lại đối phương.

"Bữa trưa mẫu thân đã dặn nhà bếp chuẩn bị tiệc, lát nữa đệ có thể qua đó dùng bữa."

"Ta ngồi xe mệt rồi, không đi đâu." Dụ Quân Chước thản nhiên nói.

Dụ Quân Tề ngẩn người, phản ứng của Dụ Quân Chước có chút nằm ngoài dự đoán của hắn. Trong ấn tượng của hắn, lúc nhỏ vài lần gặp mặt, vị Tam đệ này của hắn đều thích bám lấy hắn, còn dò hỏi hắn về sở thích của phụ thân và huynh trưởng, ra sức muốn lấy lòng mọi người trong nhà.

Nhưng lần gặp mặt này, Dụ Quân Chước lại như biến thành một người khác, thái độ xa cách, dường như hoàn toàn không để hắn vào mắt. Người không biết còn tưởng Dụ Quân Chước mới là đích tử được nuôi dạy tử tế trong nhà này!

"Hôm nay là ngày đệ chính thức trở về phủ, sao có thể không đi bái kiến phụ thân và mẫu thân được?" Dụ Quân Tề che giấu sự kinh ngạc trong lòng, tiếp tục khuyên nhủ.

"Đợi ta nghỉ ngơi cho khỏe, ngày khác sẽ tự mình đến thỉnh an phụ thân và di nương." Dụ Quân Chước nói.

Từ "di nương" khiến Dụ Quân Tề có chút bất mãn, hắn biết rõ mẫu thân mình vốn là thϊếp thất, sau khi sinh mẫu của Dụ Quân Chước khó sinh mà chết mới được nâng lên làm chính thất. Bao nhiêu năm nay, trong phủ không ai nhắc đến chuyện này, không ngờ Dụ Quân Chước vừa về ngày đầu tiên đã không biết điều như vậy.

“Đệ, đệ thật sự không đi sao?” Dụ Quân Tề hỏi.

“Ừ.” Dụ Quân Chước chuyên tâm xoa xoa ngón tay hơ lửa, lời cũng lười nói thêm một câu.

Kiếp trước, ngày y hồi phủ, vì phải bái kiến phụ thân trong lòng hồi hộp, bèn hướng Dụ Quân Tề thỉnh giáo lễ nghi trong phủ. Dụ Quân Tề tỏ ra nhiệt tình, dạy y không ít lời cát lành. Rất lâu sau Dụ Quân Chước mới biết, chỉ có gia nhân bái kiến gia chủ mới nói lời cát lành, ngày đó ở gia yến, y trông quả thực như một trò cười.

Kiếp này y dứt khoát ngay cả gia yến cũng không tham dự.

Đã hao tâm tổn trí cũng chẳng lấy lòng được người nhà này, hà tất phí tâm tư đó?

Dụ Quân Tề bị hắt hủi, cũng chẳng còn tâm trạng nào mà giữ vẻ tươi cười, hàn huyên vài câu rồi bỏ đi.

Dụ Quân Chước đợi thân thể ấm áp hơn một chút, liền đi tìm bút mực.

Từng có lúc, y không chỉ một lần cảm thấy, cuộc đời mình chính là một sai lầm.

Mẫu thân khó sinh mà mất vào ngày y chào đời, phụ thân ngay trong ngày đã sai người đưa y đến quê nhà gửi nuôi. Chỉ vì thầy bói nói hắn mệnh mang sát khí nặng, khắc cha khắc mẹ.

Y thậm chí từng nghĩ, phụ thân đưa y khi mới sinh chưa đầy một ngày đi, hẳn là không muốn cho y sống. Nhưng không biết là y mệnh cứng, hay là người phụ trách đưa y đi lòng dạ tốt, lại che chở y một đường không bị chết rét, chết đói.

Mười sáu tuổi y mới được đón về.

Vốn tưởng rằng mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn, nào ngờ chờ đợi y lại là vô tận lạnh nhạt hà khắc.

Cho đến tận ngày cuối cùng của kiếp trước, Dụ Quân Chước cũng chưa từng nhận được sự quan tâm và ấm áp từ người nhà.

Sống lại một đời, y không muốn giẫm lên vết xe đổ, cũng không muốn uổng phí thời gian.

Hiện tại, y có hai việc quan trọng cần làm, việc thứ nhất là vẽ lại dung mạo của kẻ đã gϊếŧ y, kẻo lâu ngày rồi quên mất.

Tuy hiện tại vẫn chưa biết là ai muốn lấy mạng y, nhưng việc này y nhất định phải làm rõ, nếu không làm sao biết được tương lai có bị gϊếŧ lần nữa hay không?

Việc thứ hai, y phải nghĩ xem những ngày tiếp theo sẽ sống như thế nào. Hầu phủ này y không chút lưu luyến, một khắc cũng không muốn ở lại thêm, nhưng rời khỏi hầu phủ y lại có thể đi đâu?

Dụ Quân Chước cẩn thận suy nghĩ một lượt, phát hiện cả kinh thành rộng lớn, lại không có chỗ dung thân cho y.