Cứu Rỗi Nam Chính Tàn Tật

Chương 4

Nhưng khi nhìn thấy chiếc xe lăn dưới người Diêm Sinh Minh, tâm trạng anh liền khá hơn đôi chút.

Ai mà chẳng biết em họ anh là một kẻ tàn tật chứ~

Tạ Đông Lâm chưa quên mục đích của mình, anh giơ điện thoại lên lắc lắc rồi nói: “Em họ, anh vừa đăng lên vòng bạn bè rồi đấy, chắc chắn sẽ sớm có tin tức thôi. Dù sao, con trai mà mẹ kế em dẫn theo lớn lên lại đẹp như vậy…”

Nói đến đây, ánh mắt Tạ Đông Lâm hơi híp lại. Khi nhìn thấy bức ảnh kia, dù anh đã quen nhìn người đẹp, nhưng vẫn không khỏi ngạc nhiên. Người đàn ông trong ảnh thực sự quá đẹp.

Không chỉ có gương mặt xuất chúng, anh ta còn mang một khí chất lạnh lùng gần như cấm dục. Đặc biệt là trong tấm hình đeo kính, vẻ ngoài đó lại càng cuốn hút.

Chỉ tiếc, thông tin tra được về người này quá ít, chỉ biết anh ta từ chức ở bệnh viện tỉnh một tháng trước, hiện đang làm việc tại thành phố này.

Dùng đầu gối cũng nghĩ ra được, người này đến đây là vì điều gì.

Tạ Đông Lâm liền đăng thẳng ảnh của anh ta lên vòng bạn bè, kèm theo lời nhắn rằng người này đã đắc tội với Diêm gia.

Sau khi gửi xong, anh đến trước mặt Diêm Sinh Minh để nhận công lao.

Diêm Sinh Minh có những nét điển hình của Diêm gia, đôi mày dài, sống mũi cao, ngũ quan sắc nét và rất anh tuấn. Dù chỉ mới hai mươi tuổi, nhưng chẳng biết từ lúc nào, đôi mắt đã mất đi sự trẻ trung đầy sức sống ngày xưa, chỉ còn lại vài nét lưa thưa ở đuôi mày cho thấy tuổi thật của cậu vẫn còn rất trẻ.

Diêm Sinh Minh nhìn chằm chằm vào màn hình với vẻ mặt không biểu cảm, đồng tử sâu thẳm như bóng đêm không thể hòa tan. Ánh mắt cậu dừng lại ở màn hình một lúc lâu.

Tạ Đông Lâm vẫn tiếp tục huyên thuyên: “Không phải anh nói chứ, người phụ nữ mà ba em cưới đâu phải dạng vừa gì. Đây đã là lần thứ ba bà ta kết hôn rồi! Nhưng không sao, tối nay anh sẽ giúp em thăm dò thật kỹ bà ta.”

Đây cũng chính là lý do Tạ Đông Lâm gọi đông người đến như vậy.

Anh biết tối nay Diêm Lập sẽ chính thức giới thiệu Sở Ngọc với người Diêm gia, vì thế Tạ Đông Lâm đương nhiên phải dẫn người đến làm náo loạn một trận. Dù sao chỉ cần Diêm Sinh Minh đồng ý thì chẳng còn vấn đề gì cả!

Phải biết rằng Diêm Lập rất nuông chiều Diêm Sinh Minh, chỉ cần cậu ta có mặt, Diêm Lập sẽ không nói gì nhiều.

Khi Tạ Đông Lâm đang tính toán kỹ lưỡng thì Diêm Sinh Minh đột nhiên lên tiếng: “Tôi có nói là tối nay muốn các người đến à?”

Vừa nghe câu này, cả căn phòng lập tức chìm vào im lặng trong giây lát. Tuy vậy, những người khác cũng chẳng suy nghĩ nhiều, nếu Diêm Sinh Minh không muốn họ ở đây, họ đi là được.

Tạ Đông Lâm cau mày, đúng là trước đó anh chưa hỏi ý kiến Diêm Sinh Minh, nhưng chẳng phải cậu ta rất ghét người mẹ kế đột nhiên xuất hiện này sao? Cho bà ta một bài học chẳng phải là điều mà Diêm Sinh Minh ngầm đồng ý à?

Trong lòng Tạ Đông Lâm cảm thấy có chút mất mặt, dù sao cũng là chỗ quen biết, anh đành hạ giọng, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Đừng bướng bỉnh, chỉ lần này thôi. Anh đảm bảo sẽ xử lý mọi chuyện thật đẹp mắt.”

Khóe miệng Diêm Sinh Minh nhếch lên thành một nụ cười lạnh, không chút khách sáo nói: “Kể cả anh, cũng cút đi.”

Nghe câu này, dù Tạ Đông Lâm có kiên nhẫn đến đâu cũng không khỏi nổi giận trong lòng.

Nhưng dù sao anh cũng đã ở bên cạnh Diêm Sinh Minh khá lâu, nên cuối cùng đành nén giận, nói: “Được, vậy anh vẫn phải nhắc nhở em, hãy cẩn thận với bà mẹ kế đó và đứa con trai kia. Đúng rồi...”

Ánh mắt Tạ Đông Lâm lóe lên, như chợt nhớ ra điều gì, trong lòng dâng lên ác ý nồng đậm, cố tình nói thêm: “Anh ta còn là một bác sĩ đấy.”

Môi mỏng của Diêm Sinh Minh khẽ mím lại, tạo thành một đường cong gần như lạnh lẽo. Bác sĩ à?

Cậu ghét nhất là bác sĩ.