Bác sĩ Ngô nghe rõ sự chua xót trong lời nói, lắc đầu đáp: “Thôi đi, lúc đầu chẳng phải chính cậu ấy nhận phẫu thuật sao? Vừa rồi tôi xem báo cáo phẫu thuật, thực sự là có năng lực.”
Đến phòng bệnh, Sở Tiêu thấy một người đàn ông trung niên chưa từng xuất hiện trước đây – cha của bệnh nhân – cũng có mặt.
Tuy nhiên, vẻ nhiệt tình ban đầu của người đàn ông nhanh chóng chuyển thành lạnh nhạt, thỉnh thoảng lại kín đáo quan sát Sở Tiêu bằng ánh mắt dò xét.
Sở Tiêu nhận ra điều đó, nhưng anh không hỏi gì, vẫn như thường lệ hoàn thành kiểm tra, rồi cất bút ký vào túi áo, hai tay đút túi quần, quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng anh khuất dần, trong phòng bệnh, giọng nói bất mãn của chàng trai vang lên: “Ba, ba làm gì mà đối xử với bác sĩ Sở như vậy?”
Chàng trai đã nhận ra sự thất lễ của cha mình qua cảnh tượng vừa rồi. Cậu không hiểu, rõ ràng trước đó cha còn nói sẽ cảm ơn bác sĩ Sở tử tế, sao bây giờ thái độ lại thay đổi lớn như vậy.
Vì hiểu rõ tính cách cứng rắn của cha khi ra ngoài, chàng trai cũng không lên tiếng bảo vệ bác sĩ Sở.
Người đàn ông hạ giọng nói: “Ba cũng không muốn thế đâu, nhưng ai bảo bác sĩ Sở lại đắc tội với Diêm gia chứ? Nếu không phải vừa rồi ba thấy bức ảnh trên điện thoại…”
Nghe hai chữ “Diêm gia”, chàng trai khựng lại một lúc, cúi đầu, dường như lẩm bẩm: “Nhưng mà… con thật sự rất quý bác sĩ Sở mà…”
Chỉ là không ai nghe rõ lời cậu nói.
Sau khi hệ thống chuyển lời cuộc trò chuyện vừa rồi cho Sở Tiêu, nó có chút lo lắng: [Ký chủ, tiêu rồi, hình như anh đã bị nam chính chú ý đến rồi!]
Sở Tiêu vẫn bình thản viết bệnh án, chiếc bút ký màu đen lướt trên trang giấy trắng, nét chữ mềm mại mà uyển chuyển.
Anh lạnh nhạt nói: [Dựa theo thông tin trước đây cậu cung cấp, nhiệm vụ này vốn đã không dễ rồi, hơn nữa tối nay tôi sẽ gặp cậu ta, đến lúc đó sẽ biết rõ tình hình thế nào.]
Thấy ký chủ bình tĩnh như vậy, hệ thống cũng an tâm hơn hẳn, quả nhiên ký chủ của nó đúng là đáng tin cậy.
Đồng thời, hệ thống thầm vui mừng, thân phận nó tạo ra cho ký chủ lần này là một thiên tài trong các thiên tài, bác sĩ xuất sắc nhất trong số các bác sĩ. Nam chính thì đúng lúc lại bị tàn tật phần dưới, thêm vào đó có nó hỗ trợ, chẳng phải chỉ cần chữa khỏi cho nam chính là xong hay sao?
Nghĩ đến đây, hệ thống thích thú đến mức lăn lộn một vòng trong vui sướиɠ.
Không lâu trước đó, tại căn biệt thự sang trọng của Diêm gia, một thanh niên ăn mặc thời thượng vừa ấn nút đăng ảnh lên vòng bạn bè thì lập tức cười tươi, đi về phía người cách đó không xa.
Người kia đứng quay lưng về phía lò sưởi, hoàn toàn khác biệt với những người đang cười đùa thoải mái trong phòng. Cậu ta chiếm giữ một góc lớn trong phòng, không ai dám lại gần.
Như thể ánh sáng và bóng tối vô tình chia cắt nơi cậu ta đứng, phía sau là thiên đường vui chơi, nhưng tiến thêm một bước phía trước lại là vực sâu vô tận.
Nhưng ai mà nói không phải vậy chứ?
Tạ Đông Lâm biết rõ, chỉ cần em họ Diêm Sinh Minh của mình nổi giận, tất cả những người còn lại đều không dám nói một lời, chỉ có thể ngoan ngoãn rời khỏi đây.
Dù bản thân là anh họ của Diêm Sinh Minh, cậu ta cũng chỉ đối xử với anh tốt hơn một chút mà thôi, nhưng lời anh nói, cậu ta cũng không bao giờ nghe.
Nghĩ đến đây, lòng Tạ Đông Lâm cảm thấy không thoải mái. Tạ gia những năm gần đây đã sa sút khá nhiều, lại thêm việc mẹ của Diêm Sinh Minh – Tạ San – từng gây nên cơn chấn động khi ly hôn với Diêm Lập, chuyện tái hợp là điều không thể. Giờ đây, Diêm Lập thà cưới một người phụ nữ chẳng biết từ đâu đến còn hơn…
May mắn thay, Tạ Đông Lâm vốn thông minh, luôn nịnh nọt Diêm Sinh Minh, chỉ là tính tình của cậu em họ này ngày càng kỳ quặc, khiến anh cảm thấy khó chịu.