Cứu Rỗi Nam Chính Tàn Tật

Chương 2

Mặc dù có thể dựa vào sự hỗ trợ của hệ thống, nhưng để phù hợp hơn với thiết lập nhân vật, Sở Tiêu buộc phải dành phần lớn thời gian trong không gian ý thức để học tập và mô phỏng suốt một tháng qua.

Vì vậy, ngay khi đến thế giới này, anh lập tức xin nghỉ việc ở nơi làm trước đó và chọn làm ở một bệnh viện tư nhân khác để từ từ thích nghi.

Sau một tháng, Sở Tiêu đã gần như hoàn toàn thích ứng và cố gắng xây dựng mối quan hệ tốt với những người xung quanh.

Do sự tồn tại của anh hoàn toàn do hệ thống tạo ra, không thực sự thuộc về thế giới này, nên tất cả những gì liên quan đến anh chỉ để lại ấn tượng mờ nhạt cho mọi người, ngay cả với “mẹ” của thân thể này cũng vậy.

Dù vậy, mối quan hệ giữa Sở Tiêu và mẹ anh – Sở Ngọc – cũng đã cải thiện đáng kể sau một tháng sống chung.

Ba ngày trước, Sở Ngọc đặc biệt thông báo rằng tối nay bà sẽ đưa anh đến Diêm gia để cùng ăn tối.

Bà và Diêm Lập đã quen nhau được tám tháng, tình cảm ngày càng sâu đậm, cuối cùng quyết định kết hôn. Vì vậy, lần gặp mặt chính thức giữa hai gia đình lần này rất quan trọng đối với bà.

Vừa suy nghĩ cách ứng xử khi gặp nam chính lần đầu, Sở Tiêu vừa hỏi hệ thống: [Tối nay Diêm Sinh Minh cũng sẽ đến chứ? Cậu ta nghĩ thế nào về chuyện này?]

Hệ thống ngập ngừng đáp: [Hình như không hài lòng lắm…]

Vợ của Diêm Lập – cha của Diêm Sinh Minh – đã ly hôn khi Diêm Sinh Minh lên mười. Sau đó, Diêm Lập không tái hôn cho đến khi Diêm Sinh Minh đã trưởng thành, hiện giờ vừa tròn hai mươi tuổi, ông mới quyết định tìm một người bạn đời.

Còn Sở Ngọc thì cũng ở tuổi tương đương với ông, chỉ là kết hôn sớm hơn và đã có Sở Tiêu – “con trai” năm nay hai mươi lăm tuổi.

Sở Ngọc là giảng viên đại học, tính cách lý trí và dịu dàng. Sau khi ly hôn với người chồng đầu tiên, bà tái hôn một lần nữa nhưng kết quả không tốt đẹp. Việc quen biết Diêm Lập lần này hoàn toàn là ngoài ý muốn, bà cũng không hề nghĩ tới chuyện sẽ tìm một người chồng có địa vị cao như vậy, nhưng duyên phận đã đưa đẩy họ đến với nhau.

Sở Tiêu tò mò hỏi: [Cậu ta không hài lòng chuyện gì?]

Hệ thống bất đắc dĩ đáp: [Chuyện gì cũng không hài lòng, tính cách của Diêm Sinh Minh hơi kỳ quặc…]

Thực tế còn hơn thế. Kể từ khi Diêm Sinh Minh gặp tai nạn xe năm mười tuổi khiến đôi chân bị tàn tật, tính cách vốn thẳng thắn, hoạt bát như mặt trời nhỏ của cậu ta đã hoàn toàn thay đổi theo hướng cực đoan.

Hiện tại, tiếng xấu của Diêm Sinh Minh lan xa. Ai mà không biết đại thiếu gia Diêm gia vừa là người tàn tật, vừa có tính cách quái dị, tâm trạng thất thường, không ai dám dây vào?

Nghe hệ thống nói xong, Sở Tiêu trầm ngâm suy nghĩ. Đúng lúc này, một y tá gõ cửa bước vào, thông báo với anh rằng bệnh nhân ca phẫu thuật sáng nay đã tỉnh lại và muốn gặp anh.

Nghe vậy, hai đồng nghiệp trong phòng làm việc cũng hiểu ý mà cười cười, ánh mắt thoáng lộ vẻ ghen tị.

Bệnh viện tư nhân khác với bệnh viện công, bệnh nhân ở đây cũng là khách hàng. Họ chi một số tiền lớn, tất nhiên muốn hưởng dịch vụ thoải mái hơn.

Thông thường, một bệnh nhân sẽ do một bác sĩ chịu trách nhiệm chính. Đương nhiên, chế độ đãi ngộ dành cho bác sĩ cũng rất hậu hĩnh. Điều đó cũng có nghĩa là quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân hiếm khi xấu đi.

Bệnh nhân mà Sở Tiêu phụ trách lần này chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi, nhưng gia đình lại cực kỳ giàu có, dù ở bệnh viện tư nhân danh tiếng này cũng thuộc hàng đặc biệt.

Điều khiến người khác ghen tị hơn nữa là bệnh nhân này rất quý Sở Tiêu, thường xuyên tặng anh những món quà nhỏ suốt tháng qua, dù anh chưa bao giờ nhận bất kỳ món nào.

Khi Sở Tiêu vừa ra khỏi phòng, bác sĩ Chu ngồi bên trái liếc mắt, lập tức nói với bác sĩ Ngô đối diện: “Đẹp trai đúng là có lợi thế. Nhìn cậu ta đi, trông chẳng giống bác sĩ gì cả!”