Sau Khi Xuyên Thành Mèo Của Nguyên Soái Ta Bạo Hồng Toàn Tinh Tế

Chương 17: lần sau có thể mang ngươi cùng nhau

Mộ Lệ phản ứng rất nhanh, cô ấy vội vàng chắn tầm mắt của Chu Văn, cô cười tủm tỉm với Chu Văn nói: “Tiểu chủ nhân, nơi này gió lớn, hay chúng ta về phòng đi?”

Nhưng ở đình viện không có gió, Chu Văn ngược lại thấy lạ: “Làm sao vậy? Sao phải trở về?”

Giống như nghe thấy giọng của Chu Văn, Mặc Tà sắp bước vào sân sau không khỏi dừng bước chân, nhóm phó quan theo sau cũng dừng lại, nghi hoặc hỏi: “Nguyên soái, sao ngài lại dừng lại vậy?”

Mặc Tà nhìn về phía đình hoa ở giữa hoa viên, nhưng lúc này nơi đó đã sớm bị hoa cỏ che đậy.

“Có mèo con ở đây.” Mặc Tà bình tĩnh nói.

Mà phó quan càng thêm hoang mang, mèo? Cái gì mèo? Mèo ở đâu ra?

Thực hiển nhiên, phó quan đã sớm quên mèo con do Mặc Tà mang về, nhưng cũng do bọn họ quá bận, cho nên tạm thời quên đi.

“Các ngươi cứ đi trước, chú Phòng đang chờ ở đó, sau khi vào đó hãy mang đồ ra, tôi đi một chút sẽ về.” Mặc Tà cũng phát hiện phó quan không hiểu, nhưng cũng không muốn giải thích.

Phó quan thấy nguyên soái đã nói như vậy, chắc hẳn là có việc nhà cần giải quyết, nên đứng thẳng người, chào kiểu quân đội rồi dẫn đội vào sân sau.

Mặc Tà không nhìn theo đội ngũ rời đi mà sải bước quay lại, trùng hợp thay, anh chưa kịp ra khỏi hành lang đã gặp Mộ Lệ và Anna, hai người đang định đưa Chu Văn rời khỏi vườn hoa.

Khi Mộ lệ và Anna nhìn thấy Mặc Tà, hai cô đều bị dọa sợ, lúc này sắc mặt Mặc Tà quá mức nghiêm túc, khi nhìn thấy đến cả Chu Văn cũng cảm thấy một sự căng thẳng khó hiểu..

“Các ngươi đang làm gì ở đây?” Mặc Tà mở miệng hỏi trước.

“Tôi, chúng tôi......” Anna cùng Mộ Lệ nhìn nhau, Mộ Lệ ra hiệu bảo cô nói, Anna mới chậm rãi nói: “Chúng tôi định đưa tiểu chủ nhân ra vườn uống trà chiều, không ngờ ngài lại về vào lúc này.”

Mặc Tà nghe xong mặt cũng không biểu hiện gì, nhưng cũng không nói thêm gì, chỉ đứng ở nơi đó, thân hình cao lớn làm cho người ta một cảm giác áp lực vô hình.

Chu Văn muốn tiêu tan đi bầu không khí này, lập tức giải vây nói: “Là do tôi muốn ra ngoài đấy. Chẳng lẽ tôi cứ phải ở lì trong phòng mỗi ngày sao? Tôi sẽ buồn chết mất!”

Mặc Tà nghe thấy Chu Văn nói, khuôn mặt kia có chút biến động.

Chu Văn tiếp tục nói: “Mặc Tà, sao hôm nay anh về sớm thế, đây là đồng phục của anh sao? Khi anh mặc vào thật đẹp mắt, rất rất đẹp trai!”

Chu Văn không biết đây là quân phục của đế quốc, chỉ cảm thấy bộ này giống đồng phục, vì thế theo bản năng liền nói ra lời này.

Những lời khen ngợi luôn khiến tâm trạng người ta dễ chịu, Mặc Tà cũng không ngoại lệ, Chu Văn khen làm anh rất hài lòng, vì thế khuôn mặt lạnh lùng thường ngày cũng xuất hiện chút ý cười nhẹ.

“Được rồi, đừng hòng nịnh tôi, tôi không trách chuyện em ra ngoài. Bắt em ở lì trong phòng là tôi suy nghĩ chưa chu toàn, bất quá về sau muốn ra khỏi phòng, nhớ phải kêu chú Phòng đi chung.”

Hiếm khi thấy Mặc Tà nói một tràng dài như vậy khiến hai cô hầu gái cảm thấy kinh ngạc, họ thầm kêu than trong lòng: tiểu chủ nhân thật là khắc tinh chủ nhân! Nói mấy câu đã dỗ dành được chủ nhân rồi!

Chu Văn khẽ gật đầu, nhưng lại tò mò: “Vì sao nhất định phải kêu chú Phòng vậy?”

Sắc mặt Mặc Tà cứng đờ một chút, sau đó thấp giọng nói: “Chuyện này em đừng quan tâm, cứ nghe lời dặn của tôi là được.”

Chu Văn thật thà gật gật đầu, Mặc Tà lại dặn dò vài câu với hai hầu nữ, để các cô mang Chu Văn về phòng.

Lúc Chu Văn sắp rời đi, Mặc Tà đột nhiên lại gọi bọn họ: “Từ từ.”

Chu Văn nghi hoặc nghiêng đầu nhìn Mặc Tà: “Làm sao vậy?”

Mặc Tà không trả lời ngay mà bước tới gần Chu Văn, Chu Văn đang được Mộ Lệ bế trên tay, Mặc Tà vừa lúc cúi đầu đến trước mặt Chu Văn, bàn tay to của anh dừng ở trên đầu Chu Văn, nhẹ nhàng vuốt ve lông tơ Chu Văn: “Tôi phải rời đế đô mấy ngày, mấy ngày này nhớ ngoan ngoãn nghe lời chú Phòng.”

Nghe Mặc Tà nói phải rời đi, Chu Văn nghĩ anh sắp đi công tác, bèn bĩu môi: “Tôi không phải con nít ba tuổi mà...... Được rồi, tôi biết rồi, vậy anh đi đường cẩn thận.”

Mặc Tà bên môi ngoéo một cái: “Được.”

Mặc Tà buông tay, để hầu gái đưa Chu Văn rời đi, bọn họ vẫn chưa rời đi bao lâu, phó quan liền dẫn theo nhóm người, mang đồ vật trở về.

“Thưa ngài, đồ đã được mang ra.” Phó quan đưa tay ra trình diện.

“Ừm, đi thôi.”

Mặc Tà nói đi là đi liền vài ngày, mà sau khi được Mặc Tà cho phép, phạm vi hoạt động của Chu Văn mở rộng ra toàn bộ phủ Nguyên soái, ngoại trừ sân sau.

Dù Chu Văn rất tò mò về nơi đó, rốt cuộc thì cũng chỉ đến đó một lần, nhưng cậu cũng không muốn vi phạm mệnh lệnh Mặc Tà, cũng chỉ nghĩ trong lòng mà thôi.

Người vui nhất trong mấy ngày này có lẽ là chú Phòng, từ khi được Mặc Tà dặn dò rằng Chu Văn ra ngoài phải có ông đi cùng, Phòng thúc mỗi ngày đều được ở bên cạnh cậu, cảm thấy vui vẻ kỳ lạ.

Chú Phòng đối xử với Chu Văn cực kỳ tốt, khát thì đưa nước, đói thì mang cơm, thậm chí còn làm riêng những món bánh ngọt màu hồng.

Còn vì sao lại là bánh ngọt màu hồng, Chu Văn nghi ngờ rằng đó là vì chú Phòng thúc thích màu hồng. Dù sao phòng của cậu cũng toàn là màu hồng!

Chú Phòng nhiều khi sẽ chuẩn bị thêm quần áo thú cưng cho Chu Văn, vậy mà còn có thêm vài cái váy nhỏ màu hồng.

Dưới sự dụ dỗ của Chú Phòng, Chu Văn cũng mặc vào, nếu không phải hiện tại vẫn đang trong hình thái một con mèo, chắc chắn Chu Văn phỏng sẽ xấu hổ chết.

Nhưng Chu Văn không biết chính là, chú Phòng còn lén cậu chụp hình, sau đó gửi thẳng đến nguyên soái đại nhân đang ở phương xa kia.

Khi nguyên soái đại nhân cầm lấy đầu cuối, thấy tấm ảnh mà chú Phòng gửi đến cho anh, anh lâm vào trầm tư.

Có lẽ chuẩn bị thêm vài bộ đồ cho Chu văn cũng không tệ.

Sau đó, Nguyên soái đại nhân còn đích thân trả lời lại một cách chân thành: Ăn mặc rất đẹp.

Đêm đó, Chu Văn nhận được cuộc gọi video từ Mặc Tà, tất nhiên là thông qua thiết bị liên lạc của chú Phòng.

Lúc này Mặc Tà đang nằm trên chiếc giường lớn trong phòng trên chiến hạm. Anh vừa tắm xong, đèn trong phòng đã tắt hết, chỉ còn chiếc đèn ngủ mờ mờ sáng ở đầu giường.

“Hửm? Chỗ anh đang là trời tối hả?” Nhìn vừa thấy Mặc Tà, Chu Văn mở miệng chính là những lời này.

Mặc Tà nhìn chú mèo nhỏ với cái đầu to lấp đầy màn hình camera, bộ lông mềm mượt trông còn mịn màng hơn trước.

“Tôi đang ở Tinh Hải, nơi này không có phân biệt ban ngày hay đêm tối.” Mặc Tà giải thích nói.

“Tinh Hải?” Chu Văn đột nhiên nhớ tới hai từ mới cậu mới học được vài ngày trước, Tinh Hải chính là vũ trụ, và trong vũ trụ thì không có khái niệm ngày hay đêm, vì hiện tượng này là kết quả của ánh sáng từ các ngôi sao và sự tự quay của các hành tinh.

Chu Văn lập tức kinh ngạc thốt lên: “Ngài đang ở trong vũ trụ à?”

“Ừm.” Mặc Tà không mặn không nhạt trả lời.

Đối với Mặc Tà mà nói, du hành trong tinh hải đã trở thành chuyện thường ngày, nhưng với Chu Văn, bay vào không gian vẫn là giấc mơ của con người.

“Oa, tôi cũng muốn đi xem.” Trong những lần đọc sách về tri thức nhân thú ở nhà, cậu đã hiểu phần nào về sự phát triển công nghệ vượt bậc ở nơi này. Hơn nữa, chính mắt cậu cũng chứng kiến những điều con người từng không thể làm, nhưng ở thế giới này, người thú đã thực hiện được.

“Muốn nhìn tinh hải sao?” Mặc Tà nhướng mày.

Chu Văn gật đầu như giã tỏi: “Ừm ừm, đương nhiên, tôi vẫn chưa từng được thấy đây, nếu có cơ hội, tôi cũng muốn đi xem.”

Nhìn bộ dáng tò mò học hỏi này của Chu Văn, thậm chí còn lộ ra một chút ngốc nghếch, Mặc Tà liền không nhịn được nhếch miệng: “Lần sau sẽ mang em đi cùng.”

“Thật vậy chăng?” Chu Văn vẻ mặt kinh hỉ.

Cậu biết ở thế giới này, phi thuyền đã thành một loại giao thông thông thường nhất, nhưng muốn lên phi thuyền thì phải tới cảng vũ trụ, giống như máy bay phải ra sân bay vậy.

“Ừm.” Ánh mắt Mặc Tà chăm chú nhìn vào bộ lông mềm mượt trên đầu Chu Văn, trả lời mà có vẻ hơi lơ đãng.