Sau Khi Xuyên Thành Mèo Của Nguyên Soái Ta Bạo Hồng Toàn Tinh Tế

Chương 16 Cậu chưa bao giờ gặp qua Mặc Tà như thế!

Thí nghiệm tinh thần lực vô cùng đơn giản, chỉ cần thí nghiệm người muốn thí nghiệm và ngồi ở trên ghế mang dụng cụ mũ giáp là được.

Giống như Lận Văn Hiên nói vậy, chiếc mũ giáp size nhỏ chỉ cỡ bằng một bàn tay, tròng lên đầu mèo con vô cùng vừa vặn. Bởi vì Chu Văn vẫn đang ở hình thái là mèo con, khi đội mũ lên hai chiếc tai nhỏ sẽ bị kẹp lại, khiến cậu hơi khó chịu.

“Cái này làm tôi khó chịu.” Chu Văn dùng ý thức than thở với Mặc Tà.

“Ráng chịu một chút, sẽ xong nhanh thôi.” Mặc Tà trấn an nói.

“Cứ đội lên là xong rồi, vậy tôi bắt đầu nhé?” Lận Văn Hiên đứng trước bàn điều khiển dò hỏi.

Mặc Tà gật đầu trả lời: “Được, bắt đầu đi.”

Lận Văn Hiên ấn nút khởi động, sau khi thiết bị khởi động, một luồng sáng mạnh xuất hiện ở mép mũ bảo hiểm, báo hiệu chính thức khởi động.

Chu Văn còn cảm thấy thực mới lạ, giây tiếp theo liền cảm thấy bên trong mũ giáp có thứ gì đó chuyển động, phảng phất phần đầu mát xa như vậy, tê tê dại dại mà lại không khiến cậu thấy khó chịu.

Mặc Tà nhìn Chu Văn không phản ứng quá lớn, xoay người đi đến bàn điều khiển của Lận Văn Hiên, anh nhìn những con số liên tục chạy trong màn hình, tinh thần lực cấp bậc từ F bắt đầu tiến lên, khi Mặc Tà đến xem thì đã đến cấp A, nhưng mà số liệu vẫn không có dừng lại.

Mắt nhìn thấy chữ cấp S xuất hiện, ngay sau đó là SS cấp, tim của Lận Văn Hiên sắp nhảy lên tới cổ họng.

Mãi đến xuất hiện chữ cấp SSS màu vàng rực kia xuất hiện, dụng cụ tạm dừng đối số liệu tính toán.

Lận Văn Hiên kinh hô: “Trời trời, thật đúng là 3S.”

Mọi chuyện đúng trong dự liệu của anh, Mặc Tà cũng không quá mức với kinh ngạc, chỉ là đôi mắt thâm trường không khỏi lướt qua Chu Văn đang ngồi ở ghế thí nghiệm, dáng ngồi của Chu Văn thực ngoan ngoãn, cái đuôi cũng an phận vòng lên người.

Chu Văn cảm giác được ánh mắt của Mặc Tà, thuận thế nhìn về phía anh, nghiêng đầu nhỏ vẻ mặt mơ hồ, thoạt nhìn đáng yêu cực kỳ.

Lận Văn Hiên cũng nhìn lại đây, chỉ là nhìn Chu Văn như muốn phát sáng, giống như đang nhìn bảo bối gì đó, hắn thấp giọng nói với Mặc Tà: “Mặc Tà, tôi muốn thương lượng với cậu một chuyện, chúng ta có thể lấy một ít máu của nhóc con để kiểm tra gen của nó không?"

Ánh mắt lạnh lẽo của Mặc Tà quét ngang qua đi, trầm giọng nói hai chữ: “Không được.”

Lận Văn Hiên đau lòng liếc xéo Mặc Tà: “Phí phạm của trời, cậu phải biết rằng, nếu có thể nghiên cứu gen của em ấy, chúng ta có thể hiểu rõ hơn về kế hoạch phục thần.”

“Tôi nói không được chính là không được.” Mặc Tà sải bước đi đến trước mặt Chu Văn, anh giúp Chu Văn gỡ mũ giáp xuống, dùng một tay để bế thân hình nhỏ nhắn của Chu Văn lên, tiếp theo cất cậu vào túi áo khoác......

Chu Văn vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì, bản thân đã bị nhét vào túi áo, giãy giụa muốn ra ngoài, lại chỉ có thể lộ ra một cái đầu, cậu dùng chân trước cào vào mép túi, nâng lên đầu nhỏ hỏi: “Cái gì không được?”

Mặc Tà nhìn cậu một cái, cảnh cáo nói: “Không phải chuyện của em.”

Chu Văn thè lưỡi, tức giận chui vào trong túi Mặc Tà, đến đầu cũng không muốn lộ ra.

Lận Văn Hiên nhìn Chu Văn trốn đi, trong lòng vô cùng tiếc hận, nhưng anh em tốt của hắn không cho hắn lấy máu, ngẫm lại cũng chỉ có thể từ bỏ.

“Quên đi, bất quá trước đó tôi cũng đã kiểm tra qua, thân thể của em ấy thực khỏe mạnh, không khác những thú nhân khác là mấy, nên tôi không nghĩ nó có bất kỳ đột biến gen nào.” Lận Văn Hiên hứng thú tẻ nhạt nói: “Hiện tại kiểm tra kết thúc, để tôi bảo trợ lí dẫn hai cậu ra ngoài.”

Mặc Tà khẽ gật đầu: “Vậy không quấy rầy cậu, chúng ta đi đây.”

Lận Văn Hiên đút đôi tay vào túi áo blouse trắng, hướng về phía Mặc Tà híp mắt cười: “Được, trên đường cẩn thận.”

Cửa phòng thí nghiệm vừa mở ra, chú Phòng liền chạy đến, lúc đầu không thấy Chu Văn, ánh mắt vẫn đang tìm kiếm, Mặc Tà ý bảo chỉ chỉ trong túi: “Ở bên trong.”

Thấy nhúm lông vàng của Chu Văn lộ ra, chú Phòng lúc này mới yên tâm nở nụ cười.

Đã được viện trưởng dặn trước, Lễ Trực tiếp tục dẫn bọn họ rời khỏi bệnh viện, một đường thông suốt, thuận lợi về tới phủ nguyên soái.

Sau đợt kiểm tra lần này, công việc của Mặc Tà cũng trở nên lu bù lên, chỉ khi đến tối Chu Văn mới nhìn thấy Mặc Tà, đôi lúc vào buổi sáng cũng có thể thấy, nhưng chỉ kịp liếc mắt một cái rồi thôi.

Trải qua nửa tháng học tập, Chu Văn đã có thể giao tiếp vài câu đơn giản bằng thú ngữ, hơn nữa đã cũng đủ để giao lưu với người hầu trong phủ nguyên soái.

Mộ Lệ và Anna là những người vui vẻ nhất, vì thường ngày tiếp xúc với Chu Văn nhiều nhất, cũng là đối tượng để cậu luyện nói.

Ngày hôm đó, Chu Văn nằm trên ổ mèo bên bệ cửa sổ tắm nắng. Ổ mèo rất mềm, khiến cậu gần như chìm cả vào trong.

Chỉ chốc lát, cậu thở ngắn thở dài.

“Tiểu chủ nhân, sao ngài lại thở dài rồi ạ?” Đúng lúc này Mộ Lệ cầm đồ đi ngang qua, liền nghe thấy Chu Văn phát ra tiếng thở dài, vì thế tò mò hỏi.

Chu Văn trở mình, làm lộ cái bụng tròn tròn, thập phần khổ sở nói: “Mặc Tà nói em có thể biến thành hình người, nhưng mà đã lâu như vậy rồi, sao em vẫn chưa thể hóa hình nhỉ ?”

Mộ Lệ vừa nghe, cười mỉm nói: “Tiểu chủ nhân, chuyện có thể hóa hình cũng không phải dễ, đã đến giờ tự nhiên sẽ hóa hình được thôi.”

Chu Văn xoay người ngồi dậy, lại than một tiếng: “Muốn hóa thành người cũng khó quá đi.”

Mộ Lệ tự hỏi một lát, tiếp tục an ủi: “Tiểu chủ nhân đừng buồn nữa, Anna đã đến bếp lấy sữa bò và bánh kem cho ngài rồi, ngài ăn ngon tâm trạng sẽ tốt lên, biết đâu sẽ được.”

Vừa nghe thấy có đồ ăn, tâm trạng của Chu Văn liền vui vẻ, đứng dậy,vô cùng hưng phấn nói: “Phải không, khi nào chị ấy nào trở về.”

Mộ Lệ thấy Chu văn đã vui vẻ lại, liền cười nói: “Rất mau sẽ tới, tiểu chủ nhân có muốn đi đến đình hoa trong hoa viên không, phong cảnh chỗ đó rất đẹp đó.”

Chu Văn gật gật đầu: “Được được, muốn đi, chị Mộ Lệ ơi, mau dẫn em đi đi.”

Mộ Lệ buông đồ trong tay xuống, sau đó bế Chu Văn lên, ra cửa đi về phía hoa viên.

Khi đến vườn hoa ở sân trong, Chu Văn nhớ lại lần đầu tiên thoáng thấy nơi này. Hôm đó, chú Phòng đưa cậu đến phòng y tế dưới tầng hầm, lúc ấy cậu suýt nghĩ rằng chú Phòng định gϊếŧ mèo diệt khẩu nữa chứ.

Mộ Lệ tìm được một chỗ khá đẹp, nơi này có một cái dây đằng quấn quanh đình hóng gió, cô kéo một chiếc bàn nhỏ từ căn nhà gần đó ra, vừa xinh xắn, không quá lớn cũng không quá nhỏ.

Bởi vì Chu Văn còn không có hình người, nên không cần ghế dựa, chỉ có thể đứng trên bàn.

Lấy xong đồ ngọt Anna nhận được tin nhắn của Mộ Lệ, cũng vội vàng chạy lại đây. Trên tay cô ấy là một bình sữa và những chiếc bánh macaron nhỏ xinh, Mộ Lệ giúp Chu Văn lau sạch móng vuốt, sau đó để cậu tự ăn.

Ngay lúc mọi người đang vui vẻ thưởng thức điểm tâm, một trận tiếng bước chân từ phía trước hành lang truyền đến, những bước chân tuy không đồng đều nhưng nhịp nhàng, bởi vì Chu Văn đang ở trong hình thái mèo, nên đôi tai của cậu vô cùng nhạy cảm với âm thanh.

Cậu bỏ đồ ăn trên tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy Mặc Tà đang bước qua hành lang mở ở sân trong, mà Mặc Tà khoác trên mình bộ quân phục uy nghiêm và lộng lẫy, mà ở phía sau anh ;à phó quan và một tiểu đội dưới cấp đang theo sát phía sau.

Chu Văn vừa nhìn liền sửng sốt, cậu chưa bao giờ thấy Mặc Tà như vậy, trang trọng mà uy nghiêm, ưu nhã mà cao quý, khí thế của anh hoàn toàn áp đảo, như thể có thể cảm nhận được từ cách đó cả 800 mét. Quá đẹp trai!

Mộ lệ cùng Anna cũng cảm thấy kinh ngạc, sao nguyên soái lại quay về vào giờ này.

Họ vốn đã biết Nguyên soái không muốn để lộ thân phận trước mặt Chu Văn, cho nên chưa bao giờ mặc quân phục khi gặp cậu. Nhưng bây giờ thì hay rồi, Chu Văn đã nhìn thấy tất cả, rõ ràng không sót chút nào.

Xong rồi, có phải các cô sắp bị nguyên soái đại nhân trách phạt không.