Nếu chỉ là kiểm tra, Chu Văn cũng không từ chối, rốt cuộc thì cậu cũng tò mò về tinh thần lực của mình: “Được nha, bây giờ chúng ta đi luôn sao?”
“Không, bây giờ em ngủ trưa trước đi, buổi chiều tôi sẽ dẫn em đi.” Mặc Tà vuốt lông tơ trên người Chu Văn, làm đám lông tơ ấy rối tung lên, rồi không dấu vết đem lông tơ vuốt phẳng.
“Được thôi, vậy chúc ngủ ngon, tôi đi ngủ một lát đây.” Chu Văn buồn ngủ ngáp một cái, học văn tự cả buổi sáng, cậu cũng có chút mệt mỏi rồi, đầu óc cũng không tỉnh táo nổi nữa.
Mặc Tà khẽ ừ một tiếng, cũng không nói gì thêm.
Chu Văn điều chỉnh một tư thế thoải mái, thấy Mặc Tà vẫn không có ý định lấy bàn tay to lớn mang đầy ý xấu kia ra khỏi đám lông của mình, cậu cũng đành mặc kệ anh.
Vì dù sao nay động tác của Mặc Tà cũng mềm nhẹ hơn rồi, sờ cậu cũng thực thoải mái.
Chờ Chu Văn ngủ, Mặc Tà mới xoay người rời đi.
Cho đến buổi chiều, như theo như lời Mặc Tà nói, anh muốn mang theo Chu Văn đi làm kiểm tra.
Đây là lần đầu tiên Chu Văn rời phủ nguyên soái, cũng là lần đầu tiên cảm nhận được thế giới bên ngoài, cũng là lần đầu tiên cảm thấy kinh ngạc nhận ra mình đã xuyên đến một thế giới khác.
Dù là những kiến trúc xung quanh hay chiếc phi cơ lơ lửng đỏ rực chói mắt trước mắt, đều là những thứ mà Chu Văn chưa từng chứng kiến ở thế giới cũ, thậm chí so với sự tưởng tượng của điện ảnh truyền hình thể loại khoa học kỹ thuật còn cao cấp hơn.
Phủ Nguyên Soái nằm tại khu A1 ở thủ đô, nơi đây là trái tim của đế quốc, Tất cả các cơ quan hành chính và quân sự trọng yếu của thủ đô, bao gồm cả Bộ Chỉ Huy Quân Sự Thủ Đô, đều tọa lạc tại khu A1. Ngay cả hoàng cung của hoàng thất cũng chỉ xây dựng ở khu A2.
Từ phủ nguyên soái đến viện y khoa cũng mất hơn mười phút, viện y khoa thuộc thánh địa tối cao của ngành y học đế quốc, có thể đi vào nơi này phải là tinh anh trong các tinh anh, chưa kể đến việc còn có Lận Văn Hiên – người trẻ tuổi đã đạt đến đỉnh cao và giữ vị trí viện trưởng Viện Y Khoa.
Trong giới y học còn lan truyền một truyền thuyết về Lận Văn Hiên, đó là một luận văn của Lận Văn Hiên đủ để người khác mất hàng chục năm mới nghiên cứu được.
Cho nên Lận Văn Hiên muốn sắp xếp kiểm tra cho Chu Văn, Mặc Tà tương đối yên tâm.
Sau khi đi vào viện y khoa, Mặc Tà đi qua lối riêng của viện trưởng. Ra đón họ là trợ lý kiêm phó viện trưởng của Lận Văn Hiên.
“Mặc nguyên soái, xin mời đi theo tôi.” Lễ Trực làm ra động tác mời, sau đó dẫn Mặc Tà đi vào bệnh viện.
Lần này Chu Văn không bị che lại Mặc Tà, cậu được ngồi trên vai Mặc Tà, bởi vì hình thể cậu nhỏ xinh, hơn nữa mèo vốn dĩ giữ thăng bằng rất tốt, nên Chu Văn dễ dàng đứng vững trên vai anh.
Nhưng điều này cũng dẫn ánh mắt tò mò của Lễ Trực đến, rốt cuộc mặc cho ai thấy đều sẽ tò mò, loại sinh vật lông xù đáng yêu như thế này, sao lại có thể ngồi ở trên vai của nguyên soái đại nhân chứ!
Nhưng tò mò thì tò mò, Lễ Trực vẫn giữ nguyên tính chuyên nghiệp của mình, anh ta nén lại ý định muốn hỏi, dẫn theo Mặc Tà một phòng ý tế kín đáo.
“Đây là phòng thí nghiệm y khoa riêng của viện trưởng, không có phép giấy thông hành, ai không có giấy phép thông hành sẽ không được phép vào.” Lễ Trực chuyên nghiệp giới thiệu với Mặc Tà cùng Chu Văn.
Khi bọn họ đến đây cũng chỉ dẫn theo một mình chú Phòng, hơn nữa Nguyên Soái vốn có thói quen kiểm tra định kỳ, nên sẽ không ai nghi ngờ lý do anh đến bệnh viện.
Sau khi dẫn người đến nơi, Lễ Trực quay người rời đi, chú Phòng cũng không tính toán tiến vào phòng thí nghiệm, liền ở bên ngoài hành lang chờ.
Mặc Tà mang theo Chu Văn đi vào, vừa vào đã thấy Lận Văn Hiên đang điều chỉnh thiết bị.
Người vừa vào phòng, Lận Văn Hiên liền lập tức phát hiện, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Mặc Tà cùng Chu Văn, cười tủm tỉm nói: “Ai nha, cuối cùng thì hai người cũng đến rồi.”
Mặc Tà gật gật đầu, duỗi tay đem Chu Văn đang trên đầu vai đặt xuống cánh tay mình: “Cậu chuẩn bị xong chưa?”
“Đã chuẩn bị xong rồi.” Lận Văn Hiên chỉ chỉ vào chiếc mũ giáp trước mặt Mặc Tà, một cái lớn và một cái nhỏ, chiếc nhỏ thì đặc biệt tinh xảo: “Để tìm được một chiếc mũ phù hợp cho thú nhân thể hình nhỏ, tôi đã phải tìm cả đêm đó!”
Trong giọng nói của Lận Văn Hiên còn mang theo một tia tự hào, hư thể đó là một việc đáng kinh ngạc.
“Được rồi, cậu muốn kiểm tra thì nhanh lên, đừng lắm lời nữa.” Mặc Tà chế nhạo hắn nói.
Tác giả có chuyện nói:
Sờ mèo rất đã!