Sau khi đồng ý với Chu Văn, Mặc Tà cũng nói được thì làm được, tối hôm đó, anh tìm tài liệu học tập dành cho trẻ em để xem.
Đương nhiên Chu Văn vô cùng khó chịu, rốt cuộc bản nhân của câu, không, phải nói là linh hồn, đã là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, sao lại phải xem những chương trình dạy ngôn ngữ dành cho trẻ con như thế này chứ.
Tuy rằng, Mặc Tà cũng cảm thấy vô cùng nhàm chán, nhưng bởi vì đã hứa sẽ giúp Chu Văn học thú ngữ, nên cũng kiên nhẫn nhìn, đương nhiên anh còn thường thường vươn tay trêu chọc đám lông trên bụng Chu Văn.
Lông mèo của mèo con vô cùng mềm mại, còn mang theo nhiệt độ ấm áp của cơ thể, hơn nữa đêm nay Chu Văn mới vừa tắm xong, mèo con vừa thơm vừa mềm.
Nếu cậu lớn hơn một chút thì tốt rồi, Mặc Tà nghĩ thầm.
Mãi cho đến khi Chu Văn ngủ, Mặc Tà mới đứng dậy và bước vào thư phòng bên cạnh phòng mình.
Hôm nay anh vẫn luôn ở phủ nguyên soái, một đống công vụ vẫn chờ anh kịp xử lý, xem ra đêm nay anh phải tăng ca.
Sáng sớm rời giường, Chu Văn bị thị nữ đánh thức, trong trạng thái mơ màng, cậu để thị nữ giúp mình rửa mặt, chờ đến khi cậu hoàn toàn thanh tỉnh, bữa sáng cũng đã đưa đến trước mặt Chu Văn.
Sau khi biết Chu Văn là thú nhân loại nhỏ, hơn nữa có khả năng cậu đã đến thiếu niên, chú Phòng liền dặn dò phòng bếp thay đổi khẩu phần ăn, bởi vì sữa bột không thể cung cấp đủ dinh dưỡng cho thú nhân trong giai đoạn phát triển.
Lần đầu tiên nhìn thấy đồ ăn có thịt ở đây, nước miếng của Chu Văn suýt chảy ra, trước đó cậu chỉ thấy Mặc Tà ăn, nhưng chính mình lại không có cơ hội thử, chỉ có thể căm giận uống sữa.
Ăn chưa được bao nhiêu, Chu Văn còn đánh một cái ợ thỏa mãn, ngẩng đầu nói với chú Phòng một tiếng: “Cảm ơn.”
Chú Phòng nghe thấy giọng nói mềm mại của thiếu niên, ông kích động đến nước mắt sắp rơi xuống: “A, tiểu chủ nhân, rốt cuộc thì tiểu chủ nhân có thể nói rồi sao, thật sự là quá tốt!”
Chu Văn đại khái hiểu ý của chú Phòng, cậu cũng có chút ngượng ngùng, không biết từ lúc nào, cái đuôi của cậu đã quấn từ phía sau ra trước, vì thế Chu Văn nhẹ nhàng dùng chân trước dẫm dẫm cái đuôi.
Buổi sáng, Chu Văn dành một chút thời gian để học văn tự thú ngữ, cậu phát hiện thú văn cũng không khó hiểu, phần lớn đều có đối ứng với chữ Hán phồn thể và giản thể.
Ăn cơm trưa xong, Chu Văn đang định ngủ, lúc này Mặc Tà đã trở lại.
Từ sáng sớm cậu đã không thấy Mặc Tà đâu, hỏi qua chú Phòng, chú Phòng liền thông báo Mặc Tà đã ra ngoài từ sớm.
Khi Mặc Tà đi vào phòng Chu Văn, Chu Văn đang đánh ngáp một cái chuẩn bị nằm ở trên giường, vừa thấy Mặc Tà cậu liền tỉnh táo, hướng về phía Mặc Tà hô: “Mặc Tà, anh đã về rồi!”
Mới một buổi sáng không gặp, Chu Văn thú ngữ của Chu Văn đã tiến bộ rõ rệt, Mặc Tà cũng có chút giật mình, nhưng trên mặt anh cũng không biểu hiện gì, chỉ bước đến bên Chu Văn ngồi xuống, duỗi tay khẽ vuốt Chu Văn: “Ừm, đã biết nói nhiều như vậy rồi sao? Tiến bộ rất lớn.”
Kỳ thật Chu Văn chỉ mới biết một chút từ vựng đơn giản, vì thế cười nói: “Chỉ biết một chút thôi, còn phải học thêm.”
Mặc Tà cũng không nghĩ rằng Chu Văn có thể nhanh như vậy, vì thế anh dùng tinh thần lực để nói chuyện với cậu, rốt cuộc thì cách này cũng tiền hơn cho Chu Văn.
“Hôm nay tôi sẽ dẫn em đi đến chỗ này.” Mặc Tà nói.
Chu Văn biết Mặc Tà đang dùng tinh thần lực để nói chuyện với mình, vì thế tò mò hồi hỏi: “Đi đâu vậy?”
“Còn nhớ rõ ngày hôm qua tôi có nói với em chuyện tinh thần lực không?”
“Nhớ rõ.” Chu Văn trả lời, rốt cuộc thì bọn họ cũng đang sử dụng tinh thần lực để giao lưu.
“Người bác sĩ mà hôm qua em thấy đó chính là bạn của tôi, hôm nay tôi muốn dẫn em đi kiểm tra tinh thần lực.” Mặc Tà ngắn gọn giải thích với Chu Văn.