Chương 13
Từ những gì Chu Văn kể, Mặc Tà cho rằng Chu Văn là một con non đáng thương đến từ một bộ lạc nhỏ ẩn mình trên một tiểu hành tinh nào đó, sau đó bị Liên Bang chộp đi bắt làm thực nghiệm.
Bởi vì tại nơi tinh hải này, thú ngữ chỉ là ngôn ngữ thông dụng, cũng có vài chủng tộc và bộ lạc sở hữu ngôn ngữ đặc biệt của riêng mình.
“Thôi được, còn không phải là học một môn ngôn ngữ thôi sao, tôi chấp nhận.” Chu Văn khôi phục cảm xúc rất nhanh, rốt cuộc thì ngay cả việc xuyên không đầy hoang đường cậu còn chấp nhận được, vậy còn điều gì là không thể?
“Đúng rồi, tôi vẫn chưa biết tên của anh, anh tên gì?” Chu Văn đột nhiên nhớ tới, cậu vẫn chưa biết tên đối phương.
“Tên của tôi là Mặc Tà.”
Cho dù là dùng ý thức truyền lại tin tức, Chu Văn vẫn có thể nghe giọng nói đặc biệt trầm ấm và dễ nghe của Mặc Tà.
“Xin chào Mặc Tà, tên của tôi là Chu Văn.” Thiếu niên cười đáp lời.
Chu Văn?
Mặc Tà ngắt kết nối tinh thần lực, anh phát hiện chỉ cần ngắt kết nối tinh thần lực, đối phương sẽ không nghe thấy anh nghĩ gì.
Anh lặp đi lặp lại hai từ này trong đầu, sau đó lấy ra thiết bị đầu cuối, viết lên đó hai chữ thú ngữ.
“Chu Văn.” Lần này Mặc Tà phát âm hai chứ này bằng miệng, không phải dựa vào ý thức truyền lại.
Chu Văn nhìn hai chữ cái thú ngữ khá giống nhau chữ phồn thể, bỗng nhiên cảm thấy cay cay nơi khóe mắt, tiếp theo cậu há miệng thở dốc, giọng nói mềm mại lặp lại theo cách đọc của Mặc Tà: “Chu Văn.”
“Ừm, đây là tên của em.” Lần này Mặc Tà nói bằng tinh thần lực, sau đó anh nói thêm một câu: “Rất êm tai.”
Quả nhiên, chỉ cần là thú ngữ, Chu Văn vẫn có thể phát âm, tuy rằng phát âm của cậu vẫn chưa chuẩn xác, nhưng sau khi thấy mình có thể nói, Chu Văn vô cùng vui mừng, Cuối cùng cậu cũng không còn bị người nào đó gọi là "câm" nữa.
Tiếp theo Mặc Tà lại viết tên anh lên thiết bị đâu cuối, tiếp theo thì thầm: “Mặc Tà, tôi.”
“Mặc Tà.” Chu Văn cũng đọc theo, trong lòng lặp lại mãi hai cái tên của họ.
Mặc Tà, Chu Văn.
“Về sau anh có thể dạy tôi nói chuyện không?” Chu Văn dùng ý thức đặt câu hỏi.
Mặc Tà gật đầu: “Có thể.”
Chu Văn mắt mang ý cười, vui mừng nói: “Mặc Tà, cảm ơn anh.”
Giọng nói của Chu Văn giống như mưa phùn gió xuân, đặc biệt là giọng thiếu niên khi gọi tên của anh, cảm giác ấm áp lạ thường ấy như một nhịp đập mạnh mẽ giáng thẳng vào trái tim của Mặc Tà, tê tê dại dại làm người ta hoảng loạn.
Mặc Tà vội vàng che giấu sự hoảng loạn trong lòng, giọng nói trở nên bình tĩnh hơn: “Bất quá, bình thường tôi khá bận rộn, bởi vì tôi phải, ừm, đi làm.”
Mặc Tà không định nói với Chu Văn thân phận nguyên soái của anh, ít nhất hiện tại không được, có thể cậu nhóc này đã quá lâu không được nói chuyện rồi, mấy ngày nay lượng tin tức đến với cậu cũng thật lớn, và anh cũng cần điều tra một chút về thân phân của Chu Văn.
Là Nguyên soái, anh không thể để bất kỳ mối nguy hiểm nào tồn tại quanh mình.
“Đi làm?” Chu Văn kinh hô.
Nhưng cậu lập tức ý thức được, hiện tại cậu còn được người đàn ông này nuôi dưỡng, anh không đi làm ai nuôi cậu? Nhưng cậu vẫn cảm thấy kỳ lạ, Một người sống trong biệt thự sang trọng như vậy, còn có cả tầng hầm bí mật, nhưng vẫn phải đi làm đúng giờ sao? Thật là thần kỳ.
“Vậy khi nào anh về nhà?” Chu Văn hỏi.
Khi nào thì anh về nhà......
Mặc Tà trầm mặc, từ sau khi mẹ anh qua đời, hình như đã lâu lắm rồi anh không nghe thấy câu này nữa.
Mặc Tà vươn tay nhàng nhẹ vuốt ve đầu nhỏ của Chu Văn, nói: “Tôi sẽ về nhà khi trời tối.”
“Anh nói vậy thì cũng được, buổi tối về nhà, sau đó dạy tôi nhé.” Chu Văn nói tới đây tạm dừng một hồi, nghĩ tới cái gì còn nói thêm: “Thật ra tôi cũng có thể tự học, nhưng có thể sẽ khá chậm, như vậy đi, ban ngày tôi sẽ tự học, buổi tối khi anh về dạy thêm tôi nhé.”
Biểu cảm nghiêm túc khi suy nghĩ của Chu Văn khiến Mặc Tà cảm thấy có chút vui vẻ, hiếm khi anh dịu dàng nói: “Được, tối về sẽ dạy em.”
Sau khi nghe đối phương đồng ý, Chu Văn cũng rất vui vẻ: "Vậy nhé, nói rồi đấy."