“Vậy khi nào anh mới trở về? Công việc có thuận lợi không?” Chu Văn vẫn không quên quan tâm hỏi thăm Mặc Tà.
Mặc Tà chỉ đơn giản trả lời: “Thuận lợi, đã giải quyết, tôi đang trên đường trở về rồi.”
“Ừm, vậy là tốt rồi.” Nói nói, Chu Văn ngáp một cái, cái miệng nhỏ xinh mở lớn bị màn hình bắt trọn, vì thế Mặc Tà liền nhìn thấy răng nanh của mèo con dài hơn không ít, hiển nhiên điều này cho thấy nhóc con đang rất khỏe mạnh.
Chu Văn ngái ngủ nheo nheo đôi mắt. Vùng quanh mắt của mèo cát có một dải màu đen như kẻ eliner, khiến đôi mắt khi hơi nheo lại trông vừa quyến rũ vừa đáng yêu.
“Mệt sao?” Mặc Tà dịu dàng hỏi.
"Ừm, hôm nay học hơi muộn." Chu Văn dùng móng vuốt trước dụi dụi mắt, vô tình để lộ phần đệm thịt màu hồng mềm mại.
Mặc Tà đột nhiên nhớ lúc Chu Văn đang ngủ, anh đã lén nhẹ nhàng niết niết miệng đệm lót kia, rất mềm, bóp rất đã.
“Vậy em mau đi ngủ sớm một chút đi.” Mặc Tà không chút để ý nói.
“Được, vậy anh cũng mau đi nghỉ ngơi đi, ngủ ngon.” Chu Văn nói, lại lần nữa ngáp một cái, hiển nhiên là thật sự mệt nhọc.
“Ngủ ngon.” Cắt đứt điện thoại, Mặc Tà nhìn chằm chằm vào màn hình tối đen mà ngẩn người. Chỉ mới một tuần không gặp thôi, anh đã vô cùng nhớ nhóc con của mình. Vì sao vậy nhỉ? Mặc Tà không nghĩ ra được.
Chắc là, là có vướng bận đi.
Trên chuyến hành trình ngoài vũ trụ, ngoài trừ cách phi hành bình thường, còn có một cách đến đích nhanh hơn, đó là quá độ, Tuy nhiên, số lần bước nhảy trên quỹ đạo có giới hạn: đối với hành trình ngắn, không được vượt quá bảy lần, còn hành trình dài không thể vượt quá mười lăm lần.
Nhưng quân hạm có tuyến đường và điểm neo nhảy riêng, nên có thể thực hiện tối đa hai mươi lăm lần nhảy khi bay đường dài.
Dưới sự chỉ huy của ngài nguyên soái, chỉ trong vòng nửa ngày, con tàu đã hạ cánh ổn định tại khu A1 của tinh cầu thủ đô.
Các sĩ quan kỳ cựu sớm đã quen với những màn hành động bất ngờ của ngài nguyên soái, nhưng các tân binh thì sau khi xuống tàu lại nôn thốc nôn tháo, bởi vì số lần bước nhảy quá nhiều khiến họ bị say tàu.
Mặc Tà về đến nhà đã là giữa trưa, Chu Văn đang được chú Phòng cổ vũ học tập cắn xé ăn thịt.
Đối với một người thú trưởng thành, đặc biệt là người thú mang đặc điểm của loài ăn thịt, học cách cắn xé là một việc hết sức bình thường.
Nguyên nhân bắt đầu là do sáng nay, khi đọc sách sinh lý học dành cho thiếu niên người thú, Chu Văn chợt nhớ ra rằng từ trước đến nay, thức ăn của mình đều do thị nữ cắt sẵn và đưa đến tận miệng.
Chu Văn tỏ vẻ cậu không muốn làm một tên phế vật, vì thế nhờ chú Phòng dọn lên cho cậu một bàn toàn thịt.
Thịt bò đỏ vàng, có độ dai vừa phải, là lựa chọn thích hợp nhất để luyện tập cắn xé, Mặc Tà mới vừa vào cửa liền thấy mèo con nhà mình đang vật lận với miệng thịt bò.
“Các ngươi đang làm cái gì?” Mặc Tà tiến lên dò hỏi.
Sau khi thấy Mặc Tà đã trở về, chú Phòng liền làm động tác chào chủ nhân với Mặc Tà, tiếp theo mắt mang ý cười nói: “Tiểu thiếu gia đang học cắn xé thịt đó.”
Mặc Tà không ở nhà mấy ngày nay, Chu Văn cũng từng hỏi qua chú Phòng, bọn họ thường xưng hô với cậu là gì, mà sau khi biết bản thân bị kêu là tiểu chủ nhân, Chu Văn không vui, trực tiếp đổi thành tiểu thiếu gia.
Mặc Tà cũng đã nhận được thông báo việc này từ trước, nên đối với cảnh tượng này không mấy bất ngờ.
“Cắn thịt? Này còn cần học?” Mặc Tà khẽ cau mày.
Chú Phòng đạm cười: “Chủ nhân, hình thú của ngài không cần học tập cắn xé là bởi vì ngài chỉ cần đem đồ ăn nuốt vào trong bụng, nhưng tiểu thiếu gia thì khác, cậu ấy phải học cách cắn xé mới có thể nuốt trôi thức ăn. Chỉ tiếc là tôi chỉ là một người thú mang hình thái tê giác, không thể dạy tiểu thiếu gia cách cắn xé đúng cách.”
Nghe chú Phòng nói như thế, Mặc Tà cũng không nói gì.
Đến lúc này Chu Văn đang vật lộn với miếng thịt bò cũng phát hiện Mặc Tà đã trở về, cao hứng muốn há mồm muốn gọi người, lại phát hiện răng của cậu đang dính vào miếng thịt.
Mặc Tà nhìn bé con tròn trịa kia, nhịn không được tiến lên giúp cậu thoát khỏi miếng thịt, sau đó bế cậu vào lòng bàn tay.
“Mặc Tà, anh đã về rồi!” Chu Văn hoan hô nói.
Mặc Tà khẽ "ừm" một tiếng, rồi nhìn miếng thịt bò dính đầy nước miếng của Chu Văn. Trên đó có chi chít dấu răng, nhưng cậu vẫn không thể cắn đứt lớp thịt bên trong.
“Xem ra em vẫn học chưa được nhỉ.” Mặc Tà nhận xét một cách uyển chuyển về dáng ăn Chu Văn.
Chu Văn đỏ bừng mặt, cả người đều co quắp lên: “Tôi, tôi chỉ muốn thử xem mà thôi.”
Mặc Tà ôm nhóc con vào trong khuỷu tay, nhẹ nhàng vuốt lông trên đầu cậu, từ tốn nói: "Học tập cũng cần tăng độ khó theo từng giai đoạn. Thịt bò đỏ vàng quá dai, không tốt cho sự phát triển răng của em. Hãy đổi sang loại thức ăn phù hợp với trẻ nhỏ để luyện tập trước đi."
Chú Phòng vừa nghe, không khỏi nhướng mày, trong miệng ngậm ý cười, nhẹ nhàng gật đầu phụ họa: “Chủ nhân nói phải, tiểu thiếu gia đừng nóng lòng, cứ từ từ học, rồi cậu sẽ học được thôi.”
Chu Văn nghe xong cũng cảm thấy có lý, vì thế liền quyết định từ bỏ việc luyện tập cắn xé hôm nay.
Bởi vì Chu Văn vẫn chưa ăn cơm trưa, mà Mặc Tà mới trở về cũng chưa ăn cơm, nên bọn họ cùng nhau đến phòng ăn.
Trước đây, Chu Văn chưa từng đến phòng ăn, vì mọi người đều nghĩ cậu là ấu tể.
Sau khi biết Chu Văn đã thành niên rồi, chú Phòng đã vội vàng chuẩn bị một chiếc ghế ăn phù hợp với cậu, rốt cuộc Chu Văn không thể sử dụng đôi tay, chỉ có thể nhờ người khác đút ăn, mà ghế trong phòng ăn đều được thiết kế cho hình thái nhân loại, nên việc đặt làm một chiếc ghế phù hợp rất quan trọng.
Mà khi ghế dựa được chuẩn bị xong, vừa lúc Mặc Tà đi ra ngoài vũ trụ, nên Chu Văn vẫn chưa có cơ hội dùng bữa trong phòng ăn.
Chiếc ghế của cậu cao hơn hẳn ghế của người khác, để có thể ngang bằng với bàn ăn, trông không khác gì một chiếc ghế ăn dành cho trẻ con.
Khi Mặc Tà ăn cơm không thích nói chuyện, bởi vì hình thái của anh là mãng xà nên trong quá trình ăn sẽ phải nuốt, mà hình người yêu cầu anh phải nhai, Mặc Tà cảm thấy nhai thức ăn rất phiền phức, nên thường giữ im lặng khi ăn.
Bên kia Chu Văn thì chỉ lo mở miệng thật lớn ăn ngấu nghiến, Nhóc con ham ăn này hoàn toàn không cảm nhận được bầu không khí im lặng trên bàn ăn.
Chú Phòng cạn lời nhìn hai người đang im lặng ăn cơm đằng kia, vậy mà có một cảm giác hài hòa......
Rõ ràng hai người đã lâu không gặp nhau, vậy mà trong hoàn cảnh đáng lẽ nên hỏi han nhau lại chẳng ai nói gì, chú Phòng không khỏi cảm thấy áp lực với cách tồn tại của cái gia đình này.
Ăn xong cơm trưa, Chu Văn vẫn chưa thấy buồn ngủ, cậu muốn nói nhiều chuyện với Mặc Tà lắm, vì thế liền dính lấy Mặc Tà.
Đã hơn 24 giờ chưa được nhắm mắt, Mặc Tà bất đắt dĩ nhìn nhóc con đang níu chặt góc áo của mình, anh đành trực tiếp nhấc bổng cậu lên, kẹp ở khuỷu tay, rồi mang người, à không, là mang mèo quay về phòng của mình.
Mặc Tà ném Chu Văn lên giường, sau đó mở tủ lấy một bộ đồ ngủ rồi đi thay. Khi trở lại, anh thấy nhóc con màu vàng nhạt đang lăn lộn trên chiếc chăn trắng như tuyết của mình.
Mặc Tà tóm lấy mèo con, giữ chặt không cho cậu lăn tiếp. Sau đó anh vén chăn lên, nằm xuống giường, rồi kéo cả mèo con vào trong chăn, chỉ để lộ mỗi cái đầu ra ngoài.
Chu Văn vốn dĩ đang muốn tiếp tục lăn lộn trong chăn nhưng bị Mặc Tà tóm lấy, sau đó nghe Mặc Tà nhẹ giọng cảnh cáo: “Đã hơn 24 giờ tôi chưa được ngủ rồi, nên khi tôi ngủ, em không được cử động lung tung."
Chu Văn lập tức ngoan ngoãn gật đầu, tỏ ý đồng ý.