“Ừm, tin tức Lận Thiếu Gia cũng thật tinh thông nha.” Mặc Tà hơi mang trêu chọc nói.
Chuyện mà anh mang theo Chu Văn trở về, ngoài những người cùng tuần tra với anh và người trong phủ Nguyên soái, anh chưa từng công khai.
Đầu tiên cho dù là về lai lịch hay thân phận của Chu Văn đi nữa, một khi công khai sẽ có náo động không nhỏ.
“Được rồi, hôm nay tôi cũng không muốn già mồm với cậu, nên cậu có biết chính tôi sẽ làm kiểm tra sức khỏe cho mèo con cậu mang về không?” Lận Văn Hiên trực tiếp hỏi.
Mặc Tà chọc chọc đệm thịt của mèo con, đạm nhiên nói: “Chú Phòng đã nói với tôi rồi, khi nào cậu mới đến?”
“Ồ, nhanh thôi, đã ở trên đường.” Lận Văn Hiên đúng sự thật trả lời.
Mặc Tà nhíu mày: “Nhanh như vậy, ngoại trừ cậu ra, thì còn có ai biết tin tức này không?”
“Yên tâm, phiếu xin đặt lịch hẹn của bên cậu đã bị tôi chặn lại rồi, ngoài trừ tôi ra thì không ai biết cậu có mèo cả, bất quá tôi phải nhắc nhở cậu, thí nghiệm ở hành tinh D781 có thể liên quan đến kế hoạch Phục Thần, vì để ngừa vạn nhất, tôi phải đích thân kiểm tra sức khỏe cho con mèo của cậu, Có viện trưởng của Viện Y học Đế quốc như tôi giúp đỡ, cậu phải thấy may mắn mới đúng.”
Cái miệng kia của Lận Văn Hiên lải nhải mãi không yên, Mặc Tà nghe đến đau đầu, đây cũng nguyên nhân vì sao Mặc Tà lưu biệt danh của Lận Văn Hiên là "Lận Mỏ Lém."
Có lẽ thú nhân họ nhà chim đều lắm lời như vậy đi.
Mặc Tà bất đắc dĩ xoa xoa huyệt Thái Dương: “Được rồi, khi nào cậu tới thì chú Phòng sẽ dẫn cậu vào, đúng rồi, khi làm việc cậu phải nhẹ tay thôi, đừng dọa đến mèo của tôi.”
Đối với câu “con mèo của cậu” của Lận Văn Hiên, Mặc Tà vẫn là rất hưởng thụ, ăn của anh ở phòng cùng anh, còn không phải chính là mèo của anh sao.
Hai người nói thêm vài câu qua loa cho xong, điện thoại liền cắt đứt.
Chu Văn từ tư thế nằm nghiêng chuyển sang tư thế bốn chân chổng lên trời, phơi bụng ra và để mặc cho Mặc Tà chà đạp.
Bất quá sau khi gọi điện thoại xong, Mặc Tà không còn tâm tình sờ mèo nữa, một tay xách cổ Chu Văn lên, sau đó đặt vào lòng Mộ Lệ.
Rốt cuộc cậu cũng thoái khỏi bàn tay ác ma, Chu Văn nhẹ nhàng thở ra, Mộ Lệ nhờ Anna lấy một chiếc lược nhỏ để chải lông cho Chu Văn, lượt nhẹ nhàng chải khiến Chu Văn rất dễ chịu, trong miệng phát ra tiếng lộc cộc lộc cộc thoả mãn.
Chu Văn đang hưởng thụ được hai thị nữ phụ vũ, Chu Văn thấy mỹ nhân tóc vàng chuẩn bị rời đi. Dù không hiểu cuộc trò chuyện trước đó, nhưng rõ ràng nó rất quan trọng với Mặc Tà.
Mặc Tà dẫn theo Chú Phòng rời đi, Chu Văn không dao động, tiếp tục hưởng thụ được hai chị gái xinh đẹp phục vụ.
Nửa giờ sau, chú Phòng đã quay về, nhưng lần này về là muốn dẫn Chu Văn đi.
Chu Văn không rõ nguyên do, nhưng việc được ra khỏi phòng khiến cậu rất phấn khích.
Ngày hôm qua khi cậu bước vào căn phòng này, bởi vì quá mức khẩn trương nên không chú ý tới khung cảnh bên ngoài như thế nào.
Chu Văn bị chú Phòng ôm đi ra, thứ đầu tiên cậu nhìn thấy khi ra ngoài là một hành lang dài, tĩnh lặng và sâu hun hút.
Chú Phòng bế Chu Văn xuống tầng. Phủ Nguyên soái vô cùng rộng lớn, đặc biệt là khu vườn ở trung tâm giống như một công viên nhỏ.
Chu Văn bị kiến trúc hoa lệ trước mắt hấp dẫn, phong cách kiến trúc kết hợp giữa Á – Âu cùng khu vườn cổ điển thời Trung Cổ tạo nên một vẻ đẹp độc đáo.
Nhưng bọn họ không đến đình viện, mà tiếp tục đi về phía khu nhà sau.
Sau khi họ đến nơi, Chu Văn còn chưa kịp nhìn rõ chú Phòng đã bấm nút gì, thì trên tường bỗng hiện ra một lối đi ngầm
Chu Văn trong lòng cả kinh, tầng hầm ngầm? Đây là muốn gϊếŧ mèo diệt khẩu sao?!
Không, không đúng, nếu thật sự muốn gϊếŧ mèo diệt khẩu, thì không hẳn sẽ ôm cậu một đường dài như thế.
Chu Văn muốn chạy trốn lại không có chỗ trốn, đành giả vờ bình tĩnh, dựa vào cánh tay của chú Phòng.
Chú Phòng cảm thấy thân thể của mèo con hơi cứng đờ, chắc là sợ hãi với lối đi này. Ông không khỏi cười, tiếp theo an ủi nói: “Tiểu chủ nhân đừng sợ, đây chỉ là phòng thí nghiệm bên trong phủ nguyên soái thôi, bên trong đều là thiết bị y tế, sẽ không làm hại gì đến ngài đâu.”
Bởi vì nguyên soái đại nhân thường xuyên tự làm mình bị thương, nhưng chuyện nguyên soái bị thương sẽ khiến cho công chúng khủng hoảng, vì tránh những lo lắng không cần thiết, họ buộc phải giữ bí mật. Bệnh viện khẳng định là không đến được, vì vậy phủ Nguyên soái mới trang bị một hệ thống thiết bị y tế hiện đại và hoàn chỉnh ở đây.
Đương nhiên, chuyện này cũng nhờ Lận Văn Hiên giúp không ít.