Tầng hầm này giống như chú Phòng nói, nơi này đều là thiết bị chữa bệnh, hơn nữa còn có khu vực phòng cách ly vô khuẩn.
Mặc Tà cùng Lận Văn Hiên đã chờ ở phòng ý tế từ trước.
Khi chú Phòng bế Chu Văn bước vào phòng, Mặc Tà đang từ một thiết bị y tế bước xuống.
Đây là lệnh kiểm tra sức khỏe hằng tháng do Lận Văn Hiên đưa ra, mỗi tháng nguyên soái đại nhân đều có một lần đi khám sức khỏe, chỉ là bởi vì tháng trước anh vẫn đang trong chuyến tuần tra, cho nên đã bỏ lỡ.
Khi bọn họ bước vào, âm thanh mở cửa khiến cho Lận Văn Hiên chú ý, sau khi nhìn thấy Chu Văn đôi mắt Lận Văn Hiên phát sáng, chưa kịp chờ Mặc Tà đi qua đó, hắn tự mình chạy đến trước mặt Chu Văn.
“Ui, đây là mèo con nhà cậu đó sao? Lớn lên thật đáng yêu.” Lận Văn Hiên kinh hô, vươn tay đang muốn vuốt ve đầu Chu Văn, nhưng tay hắn ngay lập tức bị Mặc Tà nhanh chóng giữ lại, lơ lửng giữa không trung.
“Muốn kiểm tra sức khoẻ thì lo kiểm tra sức khoẻ, đừng lộn xộn.”
Giọng nói lạnh lùng của Mặc Tà vang lên bên tai Lận Văn Hiên, Lận Văn Hiên quay đầu trợn mắt nhìn Mặc Tà: “Cậu không cho tôi chạm vào thì làm sao kiểm tra? Cậu lo giữ bảo bối của mình như vậy, sợ tôi lén nhét vào túi mang đi luôn sao?”
Mặc Tà thực sự suy nghĩ nghiêm túc một lát, rồi nói một cách thẳng thắn: “Cũng không phải là không thể.”
Lận Văn Hiên hoàn toàn bị chọc tức đến cười, hắn thu hồi tay, than thở nói: “Được rồi được rồi, tôi thua tính khí chó má của cậu. Đặt con mèo nhà cậu lên máy đi, để tôi kiểm tra bộ xương của mèo con trước.”
Mặc Tà bế mèo con từ trong ngực chú Phòng, nắm lấy phần da trên Chu Văn và mang đến chiếc máy mà anh vừa sử dụng trước đó.
Mà Chu Văn sợ tới mức không dám nhúc nhích, sợ Mặc Tà không giữ chắc sẽ làm cậu rơi xuống đất, cậu thầm liếc nhìn mặt đất, không thể không nói độ cao này đối với một con mèo con như cậu là rất cao, nhưng cậu không thể giống những con mèo bình thường biết đáp đất bằng bốn chân.
Sau khi bị đặt trên thiết bị kiểm tra, vì tránh cho Chu Văn lộn xộn, Lận Văn Hiên còn chu đáo lấy ra một bộ dây đai rất nhỏ để buộc bốn chân của cậu lại. Bốn chân bị trói lại làm Chu Văn sợ hãi, cậu lập tức phát ra tiếng kêu bén nhọn kháng nghị.
“Miêu ——”
Mặc Tà bị tiếng kêu chói tai này làm cho nhíu mày: “Sao em ấy lại kêu khó nghe như vậy? Trước đó tôi chưa từng nghe thấy tiếng này bao giờ.”
Trong lúc Lận Văn Hiên cố định bốn chân của cậu lại thì bị móng vuốt của Chu Văn quào rách một lớp da, nhưng cũng may không chảy máu, hắn cũng chỉ dùng rượu sát trùng qua loa cho xong.
“Thì dù sao cũng là đứa nhỏ thôi, bị buộc như vậy sẽ không thoải mái thôi, hay cậu an ủi đứa nhỏ này đi, ai nha, bộ dáng của đứa nhỏ này thật đáng thương đó.”
Nghe thấy Lận Văn Hiên nói như vậy, Mặc Tà cũng hơi mềm lòng, anh cúi đầu tới gần Chu Văn, mái tóc dài rơi xuống, một sợi tóc vàng vừa lúc rơi xuống trước mặt Chu Văn.
Chu Văn không kêu nữa, ngây người nhìn người đẹp trước mắt, Phải thừa nhận rằng vẻ ngoài của Mặc Tà khó mà dùng từ "tuấn tú" để miêu tả hết được. Anh vừa đẹp đến mức khó phân biệt nam nữ, nhưng lại không mất đi nét nam tính, đặc biệt là đôi mắt đỏ nhạt đầy tính xâm lược, yêu mị và mê hoặc lòng người.
“Ngoan, hãy nằm yên nhé, một chút sẽ xong ngay, không được kêu nữa.” Mặc Tà hiếm khi dịu dàng như vậy, giọng nói của anh mang theo từ tính, lại mềm mại như dòng nước, khiến người ta cảm thấy ngọt ngào.
Có thể là được người đẹp an ủi, cho nên Chu Văn tức khắc bình tĩnh lại, cậu quan sát những dụng cụ trước mắt, chắc không phải loại dùng để cắt xẻ gì đó, mà giống máy chụp CT trong bệnh viện hơn.
Sau khi mèo con yên tĩnh lại, Lận Văn Hiên không khỏi kinh hô trong lòng, người bạn hay bị lên cơn điên này của hắn cũng có lúc dịu dàng như vây sao, xem ra mèo con này xác thật không đơn giản.
Chu Văn ngoan ngoãn phối hợp kiểm tra mãi đến kết thúc, mà bởi vì là máy móc tư gia, nên kết quả kiểm tra cũng có rất nhanh.
“Tình trạng cơ thể hiện tại của mèo nhà cậu rất khỏe mạnh, nhưng có một điều khiến tôi ngạc nhiên là sự phát triển của bộ xương, nó gần như đã đạt đến mức trưởng thành...... Mèo nhà cậu thuộc chủng loại nào?” Lận Văn Hiên vừa nhìn màn hình điện tử vừa hỏi.
Mặc Tà đang tập trung mở dây đai cho Chu Văn, bị hỏi đến sửng sốt: “Chủng loại?”
Lận Văn Hiên cũng ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía Mặc Tà: “Không phải chứ, mèo nhà cậu giống gì cậu cũng không biết?”