Mặc Tà hồi tưởng lại những ngày vẫn còn nằm viện hồi sức, mỗi lần tỉnh dậy đều bị Lận Văn Hiên mắng đến máu chó đầy đầu, khoảng thời gian đó quả thực khó chịu muốn chết.
“Chỉ là một cuộc kiểm tra nho nhỏ, tìm Văn Hiên làm cái gì?” Mặc Tà hỏi.
“Chủ nhân, tôi không đưa lịch hẹn cho thiếu gia Văn Hiên, là thiếu gia Văn Hiên tự mình gửi thư hẹn lịch trước.” Chú Phòng thở dài giải thích: “Ngài cũng biết, toàn bộ viện y khoa đều do thiếu gia Văn Hiên quản ,llí, từ trước đến nay lịch hẹn từ phủ nguyên soái đều phải do viện trưởng xem qua.”
Mặc Tà lúc này mới nhớ tới, hiện giờ Lận Văn Hiên đã không còn là chàng trai trẻ vừa mới tốt nghiệp Đại học Y khoa nữa. Với sức ảnh hưởng trong giới y học, anh ta đã trở thành viện trưởng của Viện Y học Đế quốc khi còn rất trẻ.
Nhưng Mặc Tà trong lòng vẫn là có nghi hoặc: “Ông có nói không phải tôi làm kiểm tra chưa?”
“Tôi đã nói rồi, còn nói là kiểm tra cho tiểu chủ nhân, sau đó thiếu gia Văn Hiên có nhắn lại là, ngài ấy sẽ đích thân làm kiểm tra cho tiểu chủ nhân.” Chú Phòng thành thật báo cáo lại đúng những gì Lận Văn Hiên nói.
Cuộc trò chuyện của hai người bị cắt ngang bởi tiếng hút núʍ ѵú giả của Chu Văn, thu hút sự chú ý của cả hai.
Chu Văn mới uống xong sữa bột không khỏi liếʍ môi trên, đủ để nhìn ra cậu rất hài lòng.
Chu Văn đã chấp nhận bản thân đã thành một con mèo rồi, nên cậu cũng để mọi thứ tự nhiên nhất.
Mặc Tà vẫy tay với Mộ Lệ đang ôm Chu Văn, Mộ Lệ ôm Chu Văn đi tới.
Mặc Tà muốn duỗi tay vuốt ve Chu Văn, nhưng khi sắp chạm vào, tay của anh khựng lại giữa không trung.
Bởi vì Mặc Tà nhớ tới tiểu gia hỏa rất sợ anh.
Chu Văn nhìn bàn tay lơ lửng giữa không trung của Mặc Tà, anh còn làm ra vẻ mặt như đang suy nghĩ gì đó, tuy rằng cậu không biết vì sao chủ nhân không vuốt ve mình, nhưng cậu nghĩ bản thân nên tự chủ động một chút.
Rốt cuộc thì nếu lấy lòng được chủ nhân thì cuộc sống của cậu càng hạnh phúc hơn không phải sao.
Chu Văn vô cùng tự giác hơi lảo đảo đứng dậy, đầu vừa vặn chạm đến lòng bàn tay của Mặc Tà, cậu nhẹ nhàng cọ đầu vào tay anh, miệng phát ra những tiếng kêu mềm mại, dễ thương của một chú mèo con.
Tất cả mọi người ở đây đều bị dọa đến ngây người.
Trời ạ, thật là muốn mệnh! Tiểu chủ nhân của bọn họ quá đáng yêu!
Mặc Tà cũng không ngờ là đứa nhỏ này sẽ hành động như vậy, nhưng rất nhanh anh cảm thấy rất vui vẻ, anh đưa tay ôm lấy cơ thể mèo con lên, một tay đỡ cậu vào ngực của mình.
“Xem ra tiểu chủ nhân thực thích chủ nhân đó.” Chú Phòng nói, mắt cười đến cong thành hình trăng lưỡi liềm.
Chu Văn vô cùng ngoan ngoãn, cậu đổi tư thế tìm một vị trí thoải mái trong ngực của Mặc Tà, Mặc Tà thì không ngơi tay vuốt ve lớp lông tơ của Chu Văn.
Tuy rằng không phải lần đầu tiên vuốt ve, nhưng Mặc Tà không khỏi cảm thán trong lòng, lông tơ của đứa nhỏ này sờ đã thật.
Sờ mèo một lần thì sướиɠ, sờ thêm sẽ càng sướиɠ hơn.
Chu Văn bị sờ đến lông dựng hết lên, nếu không phải cậu tự nhắc nhở mình phải nhẫn nhịn, thì có lẽ đã nhảy lên cắn vào bàn tay không yên phận của Mặc Tà rồi.
Lúc này, thiết bị đầu cuối của Mặc Tà đột nhiên vang lên, Mặc Tà nói: “Kết nối.”
Ngay lập tức, trên màn hình ảo màu xanh xuất hiện hình ảnh của một chàng trai trẻ đẹp trai mặc áo blouse trắng. Ghi chú trên màn hình hiển thị tên hắn là “Lận Mỏ Lém.”
“Có chuyện gì?” Mặc Tà trả lời cũng không nể mặt ai, có vẻ như mối quan hệ của hai người khá tốt.
“Hắc —— không có việc gì thì tôi không thể tìm cậu được sao?” Màn hình truyền đến giọng của Lận Văn Hiên, mười phần trêu chọc.
Mặc Tà như không thèm quan tâm tiếp tục sờ mèo, thất thần nói: “Tôi rất bận, có chuyện thì nói mau.”
Lận Văn Hiên cũng không giận, tính tình của Mặc Tà như thế nào hắn đã quá quen rồi, rốt cuộc thì với anh, nếu hắn dám nhận hiểu anh thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất.
“Nghe nói có người mang theo một con mèo từ hành tinh D781?”