Việc tạo thuận lợi cho chủ nhân là một nguyên tắc mà một người quản gia chuyên nghiệp luôn luôn tuân thủ trong công việc, chú Phòng thân là một quản gia của phủ nguyên soái cũng không ngoại lệ, ông đã chuẩn bị sẵn trong phòng hai bộ đồ dùng vệ sinh cá nhân mới
Lúc Mặc Tà đi rửa mặt, tiểu chủ nhân mới thức dậy cũng cần được hầu hạ rửa mặt.
Chiếc bàn chải nhỏ nhắn được cầm trong tay chú Phòng trở nên vô cùng nhẹ nhàng, bởi ông biết rằng mèo con không biết súc miệng, ông cũng chọn loại kem đánh răng dành riêng cho trẻ nhỏ, không gây kích ứng.
Giúp tiểu chủ nhân rửa mặt xong, ông lấy chiếc khăn ướt lau mặt cho mèo con, có những chỗ lông bị rối, chú Phòng liền dùng một cái lượt nhỏ giúp tiểu chủ nhân gỡ rối.
Chu Văn cảm giác cậu như một đứa trẻ, mà chú Phòng như một ông lão hiền từ rất thuần thục trong việc chăm sóc thú non vậy.
Sau khi bốn chân đã được lau sạch sẽ, công việc vệ sinh buổi sáng xem như hoàn tất.
Mà cùng lúc đó Mộ Lệ cùng Anna đã đẩy xe bữa sáng vào.
Bữa sáng rất phong phú, nhưng kia là bữa sáng của Mặc Tà. Chu Văn chỉ có thể vừa ngưỡng mộ vừa ôm bình sữa mà uống ừng ực.
Sau một khoảng thời gian quan sát, Chu Văn xác nhận một việc, cậu xuyên vào một chú mèo con mà chú mèo con này là thú cưng của nhà này, mà người đàn ông có mái tóc vàng mắt đỏ kia chính là chú nhân của cậu.
Hơn nữa người chủ nhân này của cậu rất có tiền! Bởi vì phòng của cậu ở được bài trí rất rộng, mà cậu còn được một vị quản gia và hai thị nữ theo chăm sóc riêng cho cậu, có thể có được loại đãi ngộ này chính là nhà phải rất giàu có.
Dù không muốn trở thành một kẻ vô dụng, nhưng hiện giờ Chu Văn chỉ là một chú mèo con, ngoài việc làm nũng thì không làm được gì cả.
Nhẫn nhịn chịu đựng, Chu Văn đành khuất phục trước tiền tài của chủ nhân.
Rốt cuộc có tiền chính là ông chủ, đời trước cậu lao mình đi làm như thế, còn không phải là bởi vì tiền sao, hiện tại không cần vì tiền mà phiền não, thì làm một cái phế vật thì sao chứ! Dù sao có ông chủ yêu cậu là được.
Bàn tính nhỏ của Chu Văn bạch bạch vang lên, mà Mặc Tà cũng cảm thấy ánh mắt nóng rực của Chu Văn, cũng không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Chu Văn.
Anh nhận ra ánh mắt của mèo con khi nhìn mình đã thay đổi rồi, Mặc Tà không khỏi nghi hoặc, đứa nhỏ này đang nghĩ cái gì vậy?
Dĩ nhiên, Chu Văn không thể trả lời được, bởi cậu hiện giờ thậm chí không thể hóa thành hình người.
Nghĩ đến hình người, Mặc Tà hỏi: “Chú Phòng, đã hẹn bác sĩ đến kiểm tra sức khỏe cho em ấy chưa?”
Hôm qua chú Phòng đã sớm nhắc đến vấn đề kiểm tra sức khỏe cho mèo con với Mặc Tà rồi, rốt cuộc thì ông cũng đã nghe qua lai lịch của tiểu chủ nhân, nhưng lúc đó Mặc Tà vẫn còn đang công tác, nên chú Phòng đã tự mình chuẩn bị.
“Tôi đã sắp xếp rồi, tôi đã đặt lịch hẹn với Văn Hiên thiếu gia.” Chú Phòng thân sĩ đặt tay lên ngực trái, kính cẩn báo cáo với Mặc Tà.
“Lận Văn Hiên?” Mặc Tà phát ra âm thanh nghi vấn cũng không kỳ lạ, bởi vì Lận Văn Hiên chính là anh em mặc một cái quần lớn lên cùng với Mặc Tà, có một tầng quan hệ này cho nên chú Phòng mới gọi Lận Văn Hiên là thiếu gia.
Thường ngày, Mặc Tà có thể tự tung tự tác đều là nhờ sự hậu thuẫn của Lận Văn Hiên.
Lận Văn Hiên là một thiên tài y học. Năm 18 tuổi, hắn đã lấy được bằng tốt nghiệp đại học y khoa, lúc ấy Mặc Tà vẫn còn đang ở học viện quân sự “Đại sát tứ phương,” lúc đó có rất nhiều người bị Mặc Tà hành hạ cho đến khi nhập viện, Lận Văn Hiên đã không ít lần chùi đít giúp Mặc Tà.
Nếu nói rằng “diệu thủ hồi xuân” là sự ca ngợi cao nhất dành cho một bác sĩ, thì Lận Văn Hiên hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu này.
Có một lần, Mặc Tà bị Liên Bang bao vây tứ phía, một mình kẹt giữa trận chiến hàng ngàn người. Dù trở về được, anh cũng gần như hấp hối. Nếu về muộn thêm chút nữa, có lẽ anh đã chết giữa đường.
Các y tá trong phòng mổ lúc đó kể lại rằng, Lận Văn Hiên một bên vừa mắng Mặc Tà một bên giúp Mặc Tà khâu miệng vết thương lại, đôi tay ấy vẫn vững vàng đến mức không hề run rẩy dù hắn đang rất giận dữ, có thể thấy được bác sĩ Lận có bao nhiêu khủng bố.