Nguyên soái đại nhân không hề mang tâm lý tội lỗi khi một pháo phá hủy căn cứ, nhưng chỉ liếc mắt một cái đã luyến tiếc mèo con kia, anh cũng quyết định mang theo mèo con trở về.
Mèo con ngủ rất lâu, lâu đến mức Mặc Tà nghi ngờ mèo nhỏ có phải đã ngủm củ tỏi rồi không, nhưng cũng may ngực nhỏ của mèo con vẫn nhảy lên theo nhịp, lúc này anh mới từ bỏ ý định vứt mèo con ra biển sao cho xong.
Mặc Tà thích những thứ lông xù, cho nên mèo con vẫn luôn được nguyên soái để bên cạnh, mãi cho đến khi về đến nhà, mèo con còn được anh mang về phủ nguyên soái.
Ngay từ đầu Mặc Tà còn lo bản thân không nuôi sống được con non, rốt cuộc con non ở thế giới thú nhân này rất dễ chết non.
Dù công nghệ đã giúp y học phát triển vượt bậc, nhưng vẫn không thể tránh được cái chết yểu do thể trạng yếu ớt bẩm sinh của một số ấu thú.
Trong giấc ngủ, Chu Văn cảm giác có ai đó đang chạm vào bụng mình, liền theo phản xạ mơ hồ vung tay, dùng chân và tay giữ chặt bàn tay đang nghịch ngợm đó.
Mặc Tà cũng không nghĩ tới mèo con dùng thịt đệm mềm mại đó chạm lấy tay mình. Tuy nhiên, điều này không khiến anh bực bội, mà ngược lại anh vô cùng sung sướиɠ, bởi vì anh cho rằng đây là biểu hiện con non nhận ra anh, anh rất hưởng thụ.
Chờ khi con non tiếp tục ngủ say, Mặc Tà mới rút tay của mình ra.
Chu Văn ngủ nhưng miệng lại chép như thể trong giấc mơ cậu vừa được ăn món gì đó ngon lắm, Mặc Tà tò mò, ngón tay đưa đến bên cạnh miệng mèo con, kết quả mèo con vươn đầu lưỡi hồng nhạt nhẹ nhàng liếʍ qua đầu ngón tay Mặc Tà.
Lưỡi của mèo với những gai nhỏ khiến anh cảm thấy ngưa ngứa trong lòng.
Xem ra đứa nhỏ này ngủ rất ngon, Mặc Tà nghĩ thầm.
Cũng không biết chính mình ở đây ngây ngốc bao lâu, có lẽ do không khí dễ chịu của chú mèo đã khiến anh bắt đầu thấy buồn ngủ, Mặc Tà lôi chiếc giường em bé đến bên cạnh sopha, sopha rất lớn, vừa lúc có thể đủ cho Mặc Tà nằm.
Mặc Tà tìm được một tấm thảm lông lớn trong phòng, tiếp theo leo lên chiếc sopha hơi dựa vào chiếc giường em bé, rồi chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm Anna đến mở cửa phòng, khi mở cửa phòng ra Anna thiếu chút nữa hét lên, cũng may mà Mộ Lệ bên cạnh nhanh tay bịt miệng cô lại.
Các cô lặng lẽ lui ra ngoài, sau đó đóng cửa phòng.
Chú Phòng vừa vặn tiện đường đi đến phòng chủ nhân thì thấy hai thị nữ đứng ở bên ngoài cửa phòng tiểu chủ nhân, ông không khỏi tiến lên vừa hỏi: “Hai người các ngươi đứng ở chỗ này làm gì vậy? còn không mau vào hầu hạ tiểu chủ nhân rời giường?”
Anna hơi kích động, Mộ Lệ liền bình tĩnh giải thích: “Đại quản gia, không phải hai chúng con không vào chăm sóc tiểu chủ nhân, mà do đại chủ nhân đang ở bên trong bồi tiểu chủ nhân ngủ, chúng ta không dám quấy rầy.”
Trong mắt chú Phòng thoáng ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó, khuôn mặt ông hiện lên nụ cười đầy ẩn ý: “Được rồi, chỗ này không có việc của hai người nữa, mau xuống bếp chuẩn bị bữa sáng cho tiểu chủ nhân đi, đúng rồi, thuận tiện mang bữa sáng của chủ nhân lên luôn.”
Anna cùng Mộ Lệ đồng thời lên tiếng, xoay người đi xuống bếp chuẩn bị bữa sáng.
Chú Phòng cười đến không khép miệng được, ông giả vờ bình tĩnh ho khan vài tiếng, tiếp theo nhẹ nhàng gõ cửa phòng tiểu chủ nhân.
Người tỉnh dậy đầu tiên là Mặc Tà, anh vốn không ngủ sâu, bởi vì với tư cách là “thanh kiếm của đế quốc”, anh không bao giờ cho phép mình ngủ quá sâu, kể cả khi ở nhà anh luôn đề cao cảnh giác.
Mặc Tà ngồi dậy, hô một tiếng: “Tiến vào.”
Chú Phòng đẩy cửa phòng tiến vào, nhìn thấy Mặc Tà ngồi ở trên sô pha, sửng sốt vài giây mới phản ứng lại, tối hôm qua Mặc Tà ngủ trên ghế sopha, ông đúng là thất sách, ông cũng phải chuẩn bị một chiếc giường lớn như phòng của đại chủ nhân trong phòng tiểu chủ nhân mới đúng.
Chú Phòng âm thầm nghĩ lần tới nhất định phải sắp xếp lại, nhưng miệng vẫn điềm tĩnh nói: “Chào buổi sáng, chủ nhân, bữa sáng của ngài và tiểu chủ nhân đã chuẩn bị xong, Ngài có muốn rửa mặt trước không?”
“Ừm.” Mặc Tà không vui trả lời, đúng là đêm qua anh ngủ khá ngon giấc, nhưng khi rời giường vẫn có chút bực bội.
Bị cuộc nói chuyện của bọn họ đánh thức, Chu Văn cũng mơ mơ màng màng mở mắt, cậu cũng thấy lại người mới gặp được một lần vào ngày hôm qua, Mặc Tà.